"Có quá tàn nhẫn không?"
"Chúng ta cầm đồ vật của hắn, còn giết hắn?"
"Quá không tử tế!"
...
Đám người không đành lòng.
Sắc mặt Kim Bất Hoán thay đổi: "Có thể thả ra U Minh Chi Khí sẽ là người tốt sao? Hủy diệt người của một thế giới sẽ là người tốt sao? Những chuyện này nói rõ hắn ta vốn là một tên đại ma đầu, tốt nhất chúng ta nên thừa dịp hắn ta còn chưa khôi phục mà giết chết hắn ta, vì thế giới trừ hại! Vạn nhất hắn ta khôi phục lại, không biết lại muốn tạo thêm bao nhiêu sát nghiệt nữa!"
Lời nói này khiến tất cả mọi người không có ý kiến.
"Xem vô địch thần quyền của ta!" Kim Bất Hoán hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bành trướng một vòng, sau liên tục huy quyền.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."
Đấu pháp của hắn ta luôn luôn tới lui thẳng thắn, nhưng thường thường cũng có hiệu quả nhất.
Thế nhưng, liên tục đánh ra mấy trăm quyền, mỗi một quyền đều tương đương với một kích toàn lực của Tôn Giả, mỗi một quyền đều có thể đánh nổ một tòa sơn mạch, thậm chí đánh chìm một mảnh lục địa, nhưng đánh ở trên thân U Minh Chi Chủ lại phong khinh vân đạm.
Trên người hắn ta bao trùm một tầng hắc khí nhàn nhạt, tất cả quyền đầu của Kim Bất Hoán đều bị tiêu ma.
Nhưng là, Kim Bất Hoán cũng không nhụt chí: "Lâm huynh đệ, ta cần trợ giúp của ngươi!"
Trên mặt đất có thêm mấy chục tòa linh tinh.
Lâm Bắc Phàm lập tức cung cấp mấy rương siêu linh phù, nhắc nhở: "Thực lực U Minh Chi Chủ đã đạt tới một cái cảnh giới khác, lực phòng ngự cường hãn vô cùng, sợ rằng siêu linh phù không có tác dụng..."
"Có hữu dụng hay không thử qua mới biết được!" Kim Bất Hoán mang theo ý cười phách lối, ném vào toàn bộ, dẫn nổ.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."
Kết quả toàn bộ địa cung đều sắp bị đánh sập, vẫn không có hiệu quả.
U Minh Chi Chủ vô hại mảy may, ngay cả thạch quan cũng thế.
Mọi người lần nữa nhìn sang, lập tức trông thấy thứ duy nhất có thể động của U Minh Chi Chủ là cặp mắt mang theo một tia đùa cợt: Ta thế nhưng là U Minh Chi Chủ vĩ đại không gì không làm được, chỉ dựa vào chút thủ đoạn này sao có thể tổn thương được ta?
Ta đã hòa làm một thể với thế giới này, trừ phi các ngươi hủy diệt thế giới này, không thì đừng mơ tưởng làm tổn thương ta mảy may!
Chờ ta thoát khốn mà ra, chính là tử kỳ của các ngươi!
Tất cả mọi người sẽ chôn cùng các ngươi!
Kim Bất Hoán lớn tiếng nói: "Mọi người cùng nhau động thủ, ta cũng không tin không làm được đối phương!"
Thế là, Lâm Vi Vi, Huyết Sắc Vi, Bạch Thanh Thanh đều gia nhập chiến cuộc.
Lâm Bắc Phàm lại lôi kéo trọng sinh giả An Khả Hân hỏi thăm: "U Minh Chi Chủ tương lai sẽ như thế nào? Là tốt hay là xấu?"
"Cái này còn phải hỏi?" An Khả Hân liếc mắt: "Hắn thế nhưng là đại ma vương hủy diệt thế giới, trong thân thể tràn đầy gen hủy diệt, một khi thoát khốn mà ra, lập tức sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu!"
An Khả Hân lo lắng nói: "Trong mộng ta nhìn thấy, U Minh Chi Chủ thoát khốn mà ra, lập tức tới thế giới của chúng ta gây phiền phức cho nhân loại, nói muốn đòi lại pháp bảo. Đồng thời còn muốn phóng thích U Minh Chi Khí đồng hóa thế giới của chúng ta..."
"Nhưng vì thế giới của chúng ta không hề tầm thường, U Minh Chi Khí vừa phóng xuất ra đã bị phân giải. Lại thêm hắn ta đi vào thế giới này của chúng ta, thực lực bị áp chế, mọi người phải liên thủ mới có thể đánh hắn ta lui trở về. Về sau triển khai chiến đấu vài chục năm, thẳng đến khi thiên kiêu của thế giới chúng ta đều trưởng thành, hắn ta mới không dám gây sóng gió! Cho nên bây giờ có thể giết thì tận lực giết đi!"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm chấn động, xem ra đổi một linh hồn, hắn ta vẫn đến chết cũng không đổi!
Kỳ thật hắn sớm nên nghĩ đến, dạng người như U Minh Chi Chủ, tăng thực lực dựa vào phóng thích U Minh Chi Khí, thôn phệ thế giới, chỉ khi thôn phệ càng nhiều thế giới hắn ta mới có thể trở nên càng mạnh.
Mặc kệ linh hồn ban đầu đổi thành người nào, chỉ cần còn dã tâm, vì mạnh lên cuối cùng hắn ta đều sẽ đi đến con đường này!
"Tất cả mọi người tạm thời đừng đánh nữa, U Minh Chi Chủ đã tương liên với thế giới này, trừ phi phá hủy thế giới này mới có thể trọng thương hắn ta, nếu không hắn ta lại có thể nhanh chóng khôi phục lại!"
Lâm Bắc Phàm đi tới nói: "Chúng ta báo cáo chuyện này lên, để người cường đại hơn tới đối phó hắn ta!"
Trong lòng mọi người nhụt chí, cũng chỉ có như thế.
U Minh Chi Chủ tiếp tục chế giễu: Một bầy kiến hôi, không có lệnh của ta ngươi có thể đi được sao?
Hưởng thụ thời gian cuối cùng đi, ta sẽ khiến các ngươi sinh tử bất lực!
"Hẳn trên người hắn ta còn đồ tốt, chúng ta không thể bỏ qua!" Lâm Bắc Phàm đi về phía trước, nghiêm túc dò xét, sau đó đưa tay chụp vào hai cái giới chỉ hắn ta đeo trên tay.
Trong lòng U Minh Chi Chủ cười lạnh, bên trong có lạc ấn tinh thần của ta, không có lệnh của ta các ngươi lấy xuống được sao?
Kết quả, Lâm Bắc Phàm nhanh nhẹn lấy xuống.
U Minh Chi Chủ: "..."
"Còn có dây chuyền trên cổ hắn ta, viên kim cương màu đỏ kia nhìn có chút bất phàm, hẳn cũng là thứ tốt!" Lâm Bắc Phàm đưa tay chụp vào viên kim cương màu đỏ đó.
Trong lòng U Minh Chi Chủ khinh thường, đây chính là bản mệnh pháp bảo của ta, ngươi làm sao có thể cầm đi?
Kết quả, Lâm Bắc Phàm đưa tay vững vàng bắt lấy, sau đó kéo xuống.
U Minh Chi Chủ: "..."
"Chiếc quan tài đá này đánh lâu như vậy cũng không đánh vỡ được, hẳn là dùng vật liệu vô cùng hi hữu chế tác mà thành, chúng ta cũng mang đi!" Lâm Bắc Phàm thô lỗ đưa tay chụp vào U Minh Chi Chủ, quăng hắn ta bay ra, sau đó lấy thạch quan đi.
U Minh Chi Chủ: "..."
Trong lòng U Minh Chi Chủ phát điên, ai có thể nói cho ta vì cái gì những thứ này rõ ràng là đồ vật của ta, đối phương lại có thể tuỳ tiện lấy đi?
Đến cùng ai mới là chủ nhân của bọn nó?
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống nhìn U Minh Chi Chủ xiên xiên vẹo vẹo, chậc chậc nói: "Mấy ngàn năm bất hủ, bộ y phục này nhìn giống như cũng không tệ!"
Sau đó, ở trong ánh mắt hoảng sợ của U Minh Chi Chủ, Lâm Bắc Phàm đưa tay lột quần áo.
"Hình như giày cũng không tệ, thuận tiện lột đi!"
U Minh Chi Chủ: "..."
Không đến mấy phút, toàn thân trên dưới của U Minh Chi Chủ chỉ còn lại một tấm vải để che.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm nhẹ liếc qua, trong lòng U Minh Chi Chủ run sợ.
U Minh Chi Chủ ta không cần mặt mũi sao?
Nếu như ngay cả cái này ngươi cũng lột, hiện tại ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
Lâm Vi Vi không nhịn được: "Tiểu Phàm ca đủ rồi, dù sao U Minh Chi Chủ cũng là một vị cường giả, chừa cho hắn ta chút mặt mũi!"
Lâm Bắc Phàm đứng lên: "Nếu Vi Vi đã cầu tình, ta tạm thời thả ngươi!"
U Minh Chi Chủ tràn đầy cảm kích đối với Lâm Vi Vi.
Hắn ta cam đoan, khi hắn ta khôi phục như cũ, hắn ta nhất định sẽ khiến nàng được chết mà không thống khổ!
"Nên cầm đều đã cầm, hiện tại chúng ta đi thôi!" Lâm Bắc Phàm nói.
Trong lòng U Minh Chi Chủ cười lạnh.
Muốn đi?
Các ngươi có thể đi tới chỗ nào chứ?
Nơi này đã bị ta phong tỏa, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đi!
Chờ ta khôi phục lại, ta nhất định phải đem các ngươi thiên đao vạn quả, đưa lên giá nướng, nhúng xuống nồi lẩu, vĩnh viễn muốn sống không được muốn chết không xong!
Kết quả, Lâm Bắc Phàm lấy ra một tờ linh phù, tạch một tiếng truyền tống tất cả mọi người đi.
U Minh Chi Chủ: "..."