Lệ Thắng Nam hưng phấn chạy về tòa soạn của mình.
Cái tòa soạn này là nàng lợi dụng tiền từ gói quà tân thủ hệ thống ban để xây dựng, tên là tòa soạn Viễn Đại, tượng trưng cho lý tưởng rộng lớn của nàng. Tuy trước mắt chỉ có mấy người, kinh doanh ảm đạm, nhưng nàng tin tưởng có một ngày nó sẽ được mở khắp toàn thế giới.
Hiện tại cơ hội đã tới rồi!
Một mình nàng nhốt mình trong phòng làm việc, cầm bút suy tư: "Đến cùng nên viết như thế nào mới có thể càng hấp dẫn người đây? Tin tức phần tài liệu này nên vận dụng như thế nào mới có thể phát huy được giá trị cực đại?"
Tâm tư nàng chìm vào bên trong hệ thống, thấy được hai chữ "cẩu tử", mắt sáng rực lên.
Thế là ngày thứ hai, tòa soạn Viễn Đại xuất hiện tin tức mới mẻ.
[ Khiếp sợ! Tu La chính nghĩa lại gặp Siêu Cấp Thần Thám vào giữa đêm? ]
[ Khiếp sợ! Tu La chính nghĩa và Siêu Cấp Thần Thám có bí mật không thể không nói! ]
[ Khiếp sợ! Siêu Cấp Thần Thám lại nói với Tu La chính nghĩa lời như vậy! ]
[ Khiếp sợ! Đến cùng phía sau lần gặp gỡ giữa bọn hắn có ẩn giấu gì? ]
[ Khiếp sợ! Chuyện của Siêu Cấp Thần Thám cùng Tu La chính nghĩa, nam nhân nhìn sẽ trầm mặc, nữ nhân nhìn sẽ rơi lệ! ]
...
Quần chúng kinh hãi.
"Tu La chính nghĩa cùng Siêu Cấp Thần Thám có thể có chuyện gì?"
"Khó trách Siêu Cấp Thần Thám vẫn không tóm được Tu La chính nghĩa, thì ra là trái tim hắn đã bị bắt!"
"Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Lại có thể khiến cho nam nhân trầm mặc nữ nhân rơi lệ, chẳng lẽ đã? Bọn hắn ai là công, ai là thụ?"
"Đến cùng Siêu Cấp Thần Thám nói với Tu La chính nghĩa cái gì, chẳng lẽ là cự tuyệt tình yêu của đối phương?"
"Ta cảm giác một bí mật lớn kinh thiên động địa sắp xuất hiện!"
...
Cái tiêu đề tin tức này quá hấp dẫn mắt người khác, mang theo mập mờ, mang theo ám chỉ, mang theo sắc thái, để cho người ta không kìm hãm được nghĩ đến chuyện khác, ngượng ngùng mua một phần báo chí trở về xem, còn quên cả thối tiền lẻ.
Thế là báo chí mới vừa ra lò một giờ đã bán sạch, không thể không in thêm.
Nhưng mà sau khi mọi người trở về xem báo, phát hiện chuyện vốn không phải như vậy.
Cả tờ báo chỉ có cảnh tượng hai người bọn họ im lặng nhìn nhau trong nhà tù, thoạt nhìn thật giống như có chuyện vậy.
Nhưng cũng chỉ có một bức tranh mà thôi, tất cả nội dung bên trong đều là nội dung bên thứ ba phỏng đoán, lập lờ nước đôi, không có chút nội dung mang tính thực tế nào, đằng sau còn thêm một câu "chưa xong, đợi kỳ tiếp theo", khiến người ta nổi trận lôi đình.
Chúng ta mua một tờ báo chí vì muốn xem ngươi bịa chuyện sao?
Nhưng mà hết lần này tới lần khác càng ngày càng có nhiều người mắc lừa, không nhịn được muốn mua một phần.
Trông thấy báo chí đang không ngừng in thêm, cùng với tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lệ Thắng Nam cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Không sai chính là như vậy, không lâu nữa ta sẽ trở thành đại ký giả!
Tòa soạn Viễn Đại của ta cũng sẽ trở thành tòa soạn đệ nhất thế giới!
Một nhân viên ôm cái đầu đầy cục u đi tới.
"A Lai, ngươi sao vậy?" Lệ Thắng Nam quan tâm hỏi.
"Đây là bị đám người mua báo bên ngoài đánh."
"Vì sao đánh ngươi?"
Cái này còn cần hỏi sao?
Ánh mắt A Lai đầy u oán.
Lệ Thắng Nam hơi đỏ mặt, như không có chuyện gì xảy ra vỗ vỗ bả vai A Lai, nói: "A Lai khổ cực, đây có thể tính là tai nạn lao động, trở về chi trả cho ngươi. Mặt khác tháng này thêm tiền lương cho ngươi."
"Cảm ơn tổng biên tập!" A Lai cầm báo chí mới vừa in ra, thận trọng hỏi: "Tổng biên tập, không phải ngươi đã nói làm phóng viên tin tức, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là trả lại chân tướng sự thật, tiến hành bình luận từ góc độ khách quan sao. Vì sao ngươi lại để chúng ta in ra loại báo chí này, nội dung bên trong... có phải hơi không có tiết tháo rồi không?"
Lệ Thắng Nam đỏ mặt lần nữa, hời hợt nói: "Trả lại chân tướng sự thật là mục đích căn bản, cũng là tôn chỉ của tòa soạn chúng ta, nhưng quá trình có thể khúc chiết! Chỉ khi trải qua khúc chiết, mới có thể nghênh đón chân tướng rõ ràng!"
A Lai sờ sờ vết thương trên mặt, thực sự là quá khúc chiết, chính ta đều bổ nhào mấy lần.
"A Lai, hiện tại báo chí bán chạy như vậy, ngươi nhanh đi in thêm đi!"
"Vâng, tổng biên tập!"
Sau khi A Lai rời đi, Lệ Thắng Nam lại nắm tay chúc mừng một lần nữa.
Sau khi nhận được hồi báo cực lớn, phóng viên vốn có được lý tưởng rộng lớn là nàng bắt đầu sa đọa.
Cuối cùng chắc chắn nàng sẽ trả lại chân tướng sự thật, nhưng quá trình có thể quanh co!
Nàng tự an ủi bản thân như vậy...
Không thể không nói, hệ thống chưa từng chọn lầm người!
Báo chí bán được quá đắt hàng, không chỉ được bán ở một thành thị, Lệ Thắng Nam còn tới các thành thị khác thuê người bán, trong thời gian hai ngày ngắn ngủn đã bán ra hơn hai ngàn vạn tờ, người toàn thế giới đều biết.
...
La Hán thành, La Hán viện trưởng nổi trận lôi đình: "Ngươi xem các ngươi đã làm chuyện gì? Lại bị người xâm nhập vào trong ngục giam, hơn nữa còn là hai người! Các ngươi theo dõi tội phạm kiểu gì vậy? Mặt mũi La Hán thành của chúng ta đều mất sạch!"
Đội trưởng đội tuần tra túa mồ hôi lạnh: "Viện trưởng, chúng ta thật không thể đề phòng Tu La chính nghĩa!"
"Vậy tin tức này là thế nào? Ai đã chụp tấm ảnh này? Ngươi nói cho ta biết!" Viện trưởng La Hán thành rống lớn.
Thành viên đội tuần tra lập tức lập quyết tâm: "Viện trưởng, ta nhất định sẽ tăng cường phòng thủ, sẽ không để một con ruồi nào lại bay vào đến!"
"Nhất là phải nhìn chằm chằm tòa soạn Viễn Đại, không nên để người của bọn hắn lại trà trộn vào đến!"
"Vâng!" Thành viên đội tuần tra lập tức trở lại tăng cường cảnh giới.
...
Đội trưởng đội tuần tra đi tới ngục giam thăm tù, sắc mặt trầm trọng nói: "Hà thần thám, nói cho ngươi một tin tức xấu..."
"Đến cùng là chuyện gì?" Trong lòng Hà Tu Văn lóe lên một dự cảm không tốt.
"Cụ thể là chuyện gì ngươi tự xem báo chí đi, bên trong đã nói rõ tất cả!"
Hà Tu Văn mở báo chí ra xem, trong nháy mắt sắc mặt xanh lét: "Lại dám viết ta như vậy? Quả thực là lẽ nào lại có cái lý ấy!"
Lúc trước, dựa theo độ cảnh giác của thần thám, hắn đã sớm phát hiện ra trong ngục giam còn có người, thế là hắn mặt không đổi sắc, trong lúc nói chuyện với Tu La chính nghĩa hắn đã vô ý bộc lộ ra đại hắc thủ sau lưng.
Mặc kệ người kia đến từ phương nào, thế lực ra sao, là địch hay bạn với hắn, thu được tin tức này chắc chắn sẽ bắt đầu hành động, từ đó cho hắn thời cơ lợi dụng.
Kết quả không nghĩ tới phóng viên này lại là một phóng viên không có tiết tháo như vậy!
Không thể nói là phóng viên, phải nói là cẩu tử!
Thật là thất sách!
...
Ngoại trừ Siêu Cấp Thần Thám tức giận, còn có Tu La chính nghĩa núp trong bóng tối nghiến răng nghiến lợi: "Viết linh tinh! Ta có thể có quan hệ gì với Hà Tu Văn? Ta trong sạch, thế nhưng bây giờ thanh danh một đời đã bị hủy!"