Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 272 - Chương 272. Truyền Thống Quang Vinh Của Phù Sư Viện!

Chương 272. Truyền thống quang vinh của Phù Sư viện! Chương 272. Truyền thống quang vinh của Phù Sư viện!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Mặc dù Lệ đại ký giả không dám nhìn, nhưng nàng nhớ kỹ chuyện này.

Lúc này, bắt đầu chấp hành "gia pháp."

Người kiểm tra bài tập chính là lão gia tử Huyết Trường Không, nhưng người chấp hành quy củ là Na Tra, bởi vì tiểu hài này hiểu rõ việc đánh người nhất.

Tiểu Niếp Niếp làm việc nghiêm túc nhất, cho nên phụ trách giám sát, giám sát xem Na Tra có đánh đủ hay không. Có lúc Lâm Bắc Phàm còn phát hiện, nàng lén báo nhiều một chút, làm hại cái mông người ta bị đánh càng nhiều hơn.

Một tiểu nữ hài đáng yêu đơn thuần biết bao, sửng sốt bị Lâm Bắc Phàm mang lệch.

"Bốp bốp bộp bộp..."

Nghe tiếng va chạm có tiết tấu, còn có tiếng kêu thảm thiết thống khổ, tâm trạng đám học sinh cũ ở đây đầy vui vẻ.

Ban đầu bọn hắn bị đánh tận mấy tháng, cuối cùng cũng cứng rắn chịu đựng nổi, hiện tại người có trình độ kém nhất cũng đạt đến Phàm Nhân bát giai, còn như lão gia tử và hai manh oa kia đã sớm đạt tới Siêu Phàm.

Bây giờ thấy những học sinh mới trải qua trừng phạt giống hệt bọn hắn, bọn hắn rất thoải mái, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui của Lâm Bắc Phàm, cho nên đánh đặc biệt mạnh hơn.

"Na Tra, ta cảm thấy ngươi có thể dùng thêm chút sức, hắn da dày thịt béo, chịu được đòn!"

"Còn có Triệu Chính Bình, xương cốt gia hỏa này rất cứng rắn, có thể dùng thêm sức lực!"

...

Mọi người nhao nhao hiến kế hiến sách, chỉ e đánh không đủ đau.

Trong lòng lại đang tự an ủi bản thân, chúng ta chỉ đang muốn tốt cho ngươi, chỉ khi để ngươi cảm nhận được sự đau khổ chân chính, các ngươi mới vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, mới sẽ không lười biếng, mới có thể càng cố gắng học tập phù văn hơn.

Lúc này Tiểu Niếp Niếp nghiêm trang nói: "Na Tra tiểu ca ca, Vương Lai ca ca còn thiếu một gậy."

Thanh niên tên Vương Lai hét to: "Tiểu Niếp Niếp, rõ ràng đã đánh đủ rồi, tại sau ngươi vẫn muốn hại ta?"

Mặt lão gia tử kiêm túc: "Sao có thể nói là hại, ta cũng nhớ ngươi thiếu mất một gậy!"

"Tiểu Niếp Niếp nghiêm túc phụ trách, sao có thể hại ngươi?"

"Vương Lai, ngươi muốn trốn trừng phạt có phải hay không?"

...

Na Tra lập tức chạy trở lại, mang theo nụ cười âm hiểm: "Ban nãy ta đánh thiếu một lần, bây giờ ta bù lại!"

"Bốp"

Vương Lai đau khổ kêu to: "Trời phạt, ta hận a!"

Lúc này cuối cùng mọi người cũng thấy Lâm Bắc Phàm ở bên ngoài phòng học, đi theo hắn đến còn có mỹ nữ phóng viên Lệ Thắng Nam.

"Chào Lâm lão sư!" Mọi người chỉnh tề như một, thanh âm vang dội.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu rảo bước đi tới, nói: "Mọi người đều rất cố gắng, chỉ cần giữ được cảm xúc mạnh mẽ và ý chí chiến đấu như thế này, mỗi người các ngươi đều có thể trở thành Siêu Phàm phù sư. Sau khi trở thành Siêu Phàm phù sư, ta sẽ dạy mọi người phương pháp chiến đấu của phù sư, nó tuyệt đối không chỉ là chức nghiệp phù trợ, mà là một chức nghiệp chiến đấu vô cùng cường đại!"

Trong lòng mọi người bày tỏ sự mong đợi.

Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Tiểu Niếp Niếp, Tiểu Niếp Niếp có chút áy náy bất an.

Chuyện mới vừa rồi, Lâm lão sư sẽ không thấy chứ?

Hắn có thể ghét Tiểu Niếp Niếp hay không?

Thân thể Lâm Bắc Phàm cong xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Tiểu Niếp Niếp, khích lệ nói: "Ban nãy Tiểu Niếp Niếp làm rất tốt, đối với bạn học nên nghiêm túc phụ trách, cần nghiêm ngặt. Ngươi càng nghiêm khắc với bọn hắn càng tốt, sau này phải tiếp tục!"

"Đúng vậy lão sư, Tiểu Niếp Niếp nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!" Tiểu Niếp Niếp lộ ra nụ cười vui vẻ.

Đám người phía sau gào thét, bây giờ có lão sư làm chỗ dựa cho Tiểu Niếp Niếp, không phải Tiểu Niếp Niếp sẽ càng vô pháp vô thiên hơn sao?

Hình như bọn họ nhìn thấy trên cái đầu nhỏ đáng yêu của Tiểu Niếp Niếp nhiều hơn hai cái sừng ác ma.

"Còn tiểu Na Tra!" Mặt Lâm Bắc Phàm đầy nghiêm túc: "Ban nãy ngươi đánh quá nhẹ, bây giờ ngươi nhìn xem, bọn họ vẫn còn sinh long hoạt hổ, sau này nhỡ kỹ dùng sức hơn một chút."

"Vâng, Lâm lão sư" Tiểu Na Tra kích động gật đầu.

Người phía sau càng kêu rên.

Bây giờ xong đời rồi, vốn tiểu Na Tra đã vô pháp vô thiên, há chẳng phải bây giờ sẽ càng ngông cuồng hơn?

Sau này cái mông còn có thể dùng sao?

"Lâm lão sư, ta có lời muốn nói!" Lão gia tử giơ tay.

"Nói!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.

"Ta cảm thấy sau này chấm điểm bài tập nên tính theo tổng cộng. Nếu bài tập lần thứ nhất không làm tốt, thiếu một phần đánh một lần. Lần thứ hai liên tiếp không làm xong bài tập, thiếu một phần đánh hai lần. Lần thứ ba liên tiếp sẽ đánh ba lần..." Đôi mắt lão gia tử sáng lên: "Chỉ có như thế, bọn hắn mới không dám lười biếng, càng lười biếng đánh lại càng thảm!"

Đám người phía sau kêu rên lần thứ ba.

Thì ra đây mới là người độc địa nhất, quả nhiên gừng càng già càng cay!

"Rất tốt, ta đồng ý, lần sau bắt đầu thi hành." Lâm Bắc Phàm rất có phong phạm lão sư, phát ra mệnh lệnh: "Thêm một luật nữa, mỗi lần ai là người làm xong bài tập cuối cùng, lập tức đi dọn nhà xí một tuần cho ta. Vì sở trưởng Xí sở Mã Đông Lai luôn than phiền với ta là không đủ nhân lực, hiện tại ta sẽ cung cấp nhân lực cho hắn."

Bạn học ở hàng sau đã bày ra vẻ nhân sinh không còn gì lưu luyến.

Lại còn có độc hơn!

Để người đường đường là phù sư như bọn hắn lại đi quét nhà xí, dứt khoát coi như chết đi cho xong!

Lâm Bắc Phàm chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng thấy Lệ Thắng Nam hai mắt tỏa sáng nhìn đám người, nhất là nhìn chằm chằm lão gia tử, tiểu Na Tra và Tiểu Niếp Niếp, nói: "Lâm Bắc Phàm, ta có thể phỏng vấn bọn họ không? Ta muốn hỏi một ít chuyện liên quan đến Phù Sư viện!"

Những người này đều là nhân vật nổi danh nhất thế giới hiện tại, một lần đụng tới ba người, quả là tư liệu sống cực lớn!

Còn có phương pháp đào tạo của Giang Nam Phù Sư viện, thoạt nhìn vô cùng đặc biệt!

Nếu báo cáo ra ngoài, liệu có tạo ra oanh động to lớn không?

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Dĩ nhiên có thể."

Sau đó hắn nhìn mọi người với vẻ mặt ôn hòa, nói: "Lệ đại ký giả muốn phỏng vấn các ngươi, các ngươi nhất định phải nói chuyện cẩn thận cho ta, bình thường chúng ta làm gì thì nói cái đó, nói đúng sự thật, không được nói láo, biết không?"

Trong lòng mọi người run lên, nụ cười này quá quen thuộc.

Mỗi lần hắn lộ ra nụ cười như vậy, luôn sẽ có người xui xẻo, giờ chỉ xem là ai không thức thời đụng phải.

Nếu không nói chuyện cẩn thận, nhất định sẽ bị làm khó dễ.

"Lão sư, chúng ta nhất định sẽ nói chuyện cẩn thận!"

"Tuyệt đối phối hợp với Lệ ký giả!"

"Ngươi yên tâm đi, chúng ta đều biết nên làm như thế nào!"

...

Trên mặt bọn họ mang nụ cười giả tạo, nói ra lời hết sức trái lương tâm.

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng hài lòng: "Rất tốt, ta coi trọng các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment