Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lệ đại ký giả vô cùng kích động: "Ba vị thiên kiêu Tiêu Viêm, Diệp Phàm, Trần Bắc Huyền, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, rất hân hạnh được làm quen các ngươi! Ta là Lệ Thắng Nam, phóng viên tòa soạn Viễn Đại, ta đang phụ trách một chuyên mục liên quan đến chủ đề thiên kiêu, các ngươi có thời gian nhận phỏng vấn của ta không?"
"Lần sau đi, bây giờ ta có chuyện cần làm."
"Đúng như Lâm huynh nói, bây giờ chúng ta bận đi trộm mộ."
"Lần sau có rảnh rỗi lại nói!"
...
Lệ phóng viên có chút thất vọng.
Lâm Bắc Phàm lại trợn to hai mắt: "Các ngươi định đi đào mộ thật sao? Đào của ai?"
"Mưu sĩ nổi danh nhất thời kỳ Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh! Nghe nói lúc trước hắn ta quan sát thiên tượng trên bầu trời đêm, biết đại hạn của mình sắp tới, cho nên bày ra Thất Tinh Đăng kéo dài tính mạng." Diệp Phàm lắc đầu nói: "Chăng qua bây giờ nhìn thấy, kéo dài tính mạng là giả, sống thêm một đời mới là thật!"
"Hiện tại, hắn ta đã sắp xuất thế, cho nên chúng ta cũng đuổi tới nhìn một chút, nói không chừng có thể mò được chút gì."
"Gia Cát Lượng, haizz, đó là một nhân vật thần tiên sống hệt như Nhiếp Bán Tiên vậy!" Tiêu Viêm hưng phấn nói: "Quan thiên tượng tri thiên mệnh, có được năng lực quỷ thần khó lường. Nghe nói quạt hương bồ trên tay hắn ta và Thất Tinh Đăng có tác dụng kéo dài sinh mệnh đều là bảo bối vô cùng thần kỳ, còn có bí thuật tu luyện của hắn ta. Nếu như có thể sớm đoạt đến trong tay thì phát tài rồi!"
Nói xong, ba người vội vã rời đi.
Thấy vẻ mặt khát vọng của Lệ đại ký giả, Lâm Bắc Phàm hỏi: "Có phải ngươi cũng rất muốn đi hay không?"
"Gia Cát Lượng sống lại, chẳng lẽ ngươi không muốn xem sao?" Lệ Thắng Nam hỏi ngược lại.
"Không muốn." Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Cũng không phải là Gia Cát Lượng thật, mà là một nhân vật do người sở hữu hệ thống làm ra, có cái gì đáng để mong đợi?
Rất giống như bình thường xem ảo thuật vậy. Bình thường xem trố mắt nghẹn họng lớn tiếng khen ngợi, xem xong lại không kìm được mà xem lần nữa, nhưng sau khi biết được nguyên lý phía sau, ngươi không còn hứng thú để xem nữa.
Cùng lắm thì chờ hắn ta làm ra thứ gì tốt, bản thân lại trộm đi.
"Nhưng ta rất muốn đi!" Lệ Thắng Nam nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt mong đợi.
"Vậy ngươi đi đi, không tiễn!" Lâm Bắc Phàm lập tức phất tay.
"Ngươi không đi với ta? Ngươi nhẫn tâm để một mỹ nữ yêu kiều như ta lâm vào nguy hiểm như vậy sao?" Lệ Thắng Nam điềm đạm đáng yêu hỏi.
"Bây giờ biết mình là nữ nhân rồi?" Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ đồng ý với Vi Vi sẽ đi với ngươi ba ngày này, địa điểm chính là Giang Nam học viện, nhiều nhất là Giang Nam thành, địa phương xa hơn nữa, ta không thể phụng bồi."
"Được rồi, vậy ta không đi nữa!" Lệ Thắng Nam bất đắc dĩ nói.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng tự biết vị trí của mình. Ở trước mặt thiên kiêu, nàng hoàn toàn không đáng chú ý, đi đến bên kia đồng nghĩa với chịu chết, không có ai quan tâm tới một mỹ nữ yêu kiều như nàng. Không ai bảo vệ, nguy hiểm lớn vô cùng.
Hơn nữa qua đó tương đương với từ bỏ tin tức về Giang Nam học viện. Lâm Bắc Phàm sẽ không tiếp tục theo nàng nữa, vậy nên nàng chỉ có thể nhịn đau buông tha.
"Nam nhân nhỏ mọn!" Trong lòng Lệ Thắng Nam khó chịu, trừng hắn.
Lâm Bắc Phàm không sợ hãi.
Lúc này, hai người bọn họ nhìn thấy rất nhiều học sinh, lão sư, thậm chí là rất nhiều tu luyện giả ngoài học viện cũng nhanh chóng chạy về phía Truyền Tống Trận, xem ra tất cả đều lao tới cơ duyên Gia Cát Lượng.
Học viện bớt đi phân nửa người, trở nên trống rỗng.
Lòng của Lệ Thắng Nam cũng biến thành trống rỗng, cảm giác bản thân mình vừa bỏ lỡ một tin tức lớn.
Lúc này, một tiểu mỹ nữ đi tới: "Lâm Bắc Phàm, cuối cùng ngươi cũng chịu thò đầu ra, ta còn tưởng ngươi chết ở nhà rồi. Nàng không phải Lệ đại ký giả sao, các ngươi đang phỏng vấn?"
Người tới chính là trọng sinh giả An Khả Hân.
Lúc này, ánh mắt nàng nhìn Lệ ký giả mang theo một chút phức tạp, còn có chút khâm phục.
Ở kiếp trước, Lệ Thắng Nam đã trở thành một mỹ nữ phóng viên nổi tiếng toàn thế giới. Nàng có lòng chính nghĩa mãnh liệt, không sợ cường quyền, dám báo cáo ra rất nhiều chuyện trong bóng tối.
Thế nhưng cũng vì quá có lòng chính nghĩa, cho nên nàng mới bị sát hại.
Trong một đêm đen tối, một bàn tay từ trên trời hạ xuống, xóa sổ cả nàng và tòa soạn của nàng.
Chính vì nàng chết mới khiến hai người Siêu Cấp Thần Thám Hà Tu Văn và Chính Nghĩa Tu La cảm thấy kỳ lạ, vì thế bọn họ liên hiệp lại, cuối cùng đào lên tổ chức tà ác nhất ẩn nấp bên trong xã hội loài người, Sát Sinh Điện.
Thì ra Lệ Thắng Nam đã sớm phát hiện ra hắc thủ sau màn bên trong xã hội loài người, hơn nữa vẫn luôn âm thầm điều tra.
Thế nhưng, bất kể nàng có ẩn núp thế nào, cuối cùng vẫn bị Sát Sinh Điện tàn ác phát hiện, xóa sổ luôn cả người và chứng cứ...
Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, Lệ Thắng Nam cũng cảm giác được nguy hiểm, cho nên đã lén lưu lại rất nhiều đầu mối và chứng cứ, cuối cùng được Siêu Cấp Thần Thám và Chính Nghĩa Tu La phát hiện, mới khiến cho hắc thủ sau màn nổi lên mặt nước.
Hôm nay, hắc thủ sau màn bị nàng vạch trần trước hạn, sợ là Sát Sinh Điện sẽ thẹn quá hóa giận, phái người tới giết nàng cũng nên?
An Khả Hân không hy vọng một đóa hoa chính nghĩa bị héo tàn, vì thế mới nói ra: "Lệ ký giả, rất có thể ngươi đã bị một tổ chức tà ác theo dõi, sau này ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận!"
Cặp mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên tia sáng.
Ánh mắt Lệ Thắng Nam co lại một chút: "Ngươi đang nói tới hắc thủ sau màn kia?"
An Khả Hân gật đầu: "Chính là bọn họ."
Lệ Thắng Nam khẽ mỉm cười: "Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận. Ban đầu ta suốt đêm dọn vào Thời Không Lâu cũng vì lo lắng bị bọn hắn trả thù. Hiện tại ta còn không sao, xem ra bọn hắn cũng không dám ngang ngược trong Thời Không Lâu."
"Nhưng ta cảm thấy như vậy còn chưa đủ!" Sau đó An Khả Hân chống nạnh trừng nam nhân nào đó: "Lâm Bắc Phàm, chẳng lẽ ngươi không nên bày tỏ một chút sao? Ngươi nhẫn tâm để một tiểu mỹ nhân nũng nịu hương tiêu ngọc vẫn? Người ta chỉ là tiểu nữ nhân nhu nhược vẫn có thể không sợ cường quyền, không sợ nguy hiểm làm ra chuyện chính nghĩa như vậy, mà ngươi cả ngày chỉ biết ở nhà làm cá muối, không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Bắc Phàm đau lòng móc ra một chồng siêu linh phù: "Cho ngươi, đây là linh phù có thể bảo vệ tính mạng ngươi."
"Cái này còn tạm được." An Khả Hân hài lòng.
"Có cần thiết không? Không phải chỉ là một chút linh phù thôi sao, một Siêu Phàm phù sư hàng đầu như ngươi còn thiếu linh phù?" Lệ Thắng Nam hỏi, không cho là đúng.
An Khả Hân không nhịn được mà lên tiếng thay cho Lâm Bắc Phàm: Lệ ký giả, đây không phải linh phù bình thường, tất cả linh phù ở đây đều là siêu linh phù, đều là thần khí có thể bảo vệ tính mạng do Lâm Bắc Phàm chế tạo, uy lực to lớn, có tiền cũng không mua được, rất nhiều người muốn mua giá cao hắn cũng không bán. Chỉ tính xấp trên tay ngươi đã có giá trị lên tới hai mươi ức linh tệ! Nếu như bán cho Kim Bất Hoán, có thể bán với giá 200 ức!"
Lệ Thắng Nam bị dọa đến run tay: "Đáng tiền như vậy? Vậy sao hắn có thể hào phóng như thế?"
Nàng cảm thấy bán cả tòa soạn của mình đi cũng không có giá 20 ức.
Lâm Bắc Phàm hô to: "Không biết lòng tốt của ta, ta thua thiệt lớn!"
Lệ Thắng Nam: "..."
An Khả Hân: "..."