Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 28 - Chương 28. Tìm Thiên Kiêu Thử Kiếm!

Chương 28. Tìm thiên kiêu thử kiếm! Chương 28. Tìm thiên kiêu thử kiếm!

Robert đến từ Lai Nhân học viện, tu luyện đấu khí, là một cửu giai kiếm sư, đồng thời cũng là một trong thập cường của cuộc thi Học Viện Tranh Bá lần này, thiên phú xuất chúng, thực lực cường đại.

Bởi vì hôm nay có đột phá nhỏ, khiến hắn ta cực kỳ vui vẻ, thế là hắn ta hẹn mấy người cùng trường ra ngoài uống một bữa.

Vừa mới uống xong, đang đi trên đường trở về.

Lúc này, hắn ta trông thấy một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện, cản đường của hắn ta, lai giả bất thiện.

"Ngươi là ai?" Robert hỏi, trong lòng tràn đầy cảnh giác.

Đồng thời, hắn ta vận chuyển đấu khí bức men rượu trong cơ thể ra, để bản thân mình trở nên thanh tỉnh.

"Muốn tìm ngươi đánh một trận, thử khả năng của ngươi." Giọng nói hơi khàn khàn truyền tới từ trong bóng đen.

"Buồn cười! Chỉ bằng ngươi?" Robert cười lạnh: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Không biết, cũng không cần phải biết!" Bóng đen lắc đầu: "Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ngươi xuất thủ trước đi, ta sợ sau khi ta xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội."

"Ghê tởm! Ngươi dám xem thường ta?" Robert vừa thẹn vừa giận.

"Đến đi!" Người áo đen ngoắc ngoắc ngón tay.

"Đi chết đi!" Robert nổi giận gầm lên một tiếng, rút trường kiếm bên hông ra, quán chú đấu khí vào, hai tay cầm kiếm từ không trung đánh thẳng xuống.

Người áo đen vươn tay phải ra, phảng phất như muốn chụp vào thanh kiếm tràn ngập đấu khí kia.

"Muốn tay không tiếp đao sắc của ta? Quả thực là muốn chết!" Ánh mắt Robert lạnh lẽo.

Nhưng vào lúc này, thân thể hắn ta đột nhiên dừng lại, không cách nào phía trước tiến một chút.

Bởi vì kiếm của hắn ta đã bị một cánh tay bắt lấy, vững vàng bắt lấy, vô luận là mũi kiếm hay là đấu khí đều không thể tổn thương đối phương mảy may.

Sau đó, chỉ thấy đối phương dùng sức nắm một cái, răng rắc một tiếng, kiếm gãy.

"Làm sao có thể?" Robert không thể tin được.

Tiếp đó, chỉ nghe thấy phù một tiếng, bụng của hắn ta bị đánh mạnh, khiến hắn ta bay xa hơn 50m, ngay cả nội tạng cũng muốn phun ra.

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?" Sắc mặt Robert trắng bệch, nhìn người áo đen từng bước một đi tới, toàn thân run rẩy, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

"Giết ngươi? Suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn thử thực lực của ta một lần mà thôi." Người áo đen đứng trước mặt Robert, từ trên cao nhìn xuống nói: "Kết quả không nghĩ tới ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không tiếp nổi, thật quá kém!"

"Ngươi đã là đại cao thủ Siêu Phàm cảnh, một cửu giai kiếm sư như ta sao có thể đánh bại ngươi?" Robert tức giận bất bình, một đại cao thủ Siêu Phàm như ngươi lại bắt nạt một học sinh tiểu học, rất vui sao?

"Ngại quá, kỳ thật ta cũng cửu giai, mấy ngày trước vừa đột phá." Nói dứt lời, người áo đen biến mất.

Chỉ để lại Robert ánh mắt đờ đẫn: "Sao... Làm sao có thể? Sao ngươi có thể là cửu giai..."

...

Tên đối thủ này quá phế vật, Lâm Bắc Phàm quyết định lại tìm một người khác.

Lúc này, hắn nhìn thấy một đám người từ ngoài học viện đi tới. Trong đám người này có một ngự thú sư, một bộ mũi vểnh lên trời không ai bì nổi, người chung quanh đều lấy hắn làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Lâm Bắc Phàm chặn đường phía trước.

"Ngươi là ai? Vì sao chặn đường của chúng ta?"

"Mặc hắc y tuyệt không giống người tốt!"

"Biết lão đại của chúng ta là ai không? Lão đại của chúng ta là thiên kiêu cái thế của Ngự Thú học viện, cửu giai ngự thú sư Triệu Đông Lai, thức thời thì mau mau cút đi, nếu không chúng ta sẽ cho ngươi biết mặt!"

...

Một đám tiểu đệ kêu gào.

"Dông dài!" Lâm Bắc Phàm chỉ một ngón.

Một đạo linh phù bắn ra, hóa thành một chiếc vòi rồng thổi bay đám người không liên quan này đi.

Ngự thú sư Triệu Đông Lai đề cao cảnh giác: "Ngươi là ma pháp sư?"

Trong lòng hắn ta, chỉ có ma pháp mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy.

Căn cứ uy lực vừa rồi, người này có thể là lục giai Thuấn Phát Ma Pháp, Triệu Đông Lai đã coi đối phương là kình địch.

"Lấy toàn bộ thực lực của ngươi ra ứng chiến, nếu không đừng mơ còn sống rời đi!"

"Tốt!" Triệu Đông Lai cũng không nói nhảm, lập tức triệu hồi ra yêu thú mình thuần phục.

Trong đó, tổng cộng có sáu con thất giai yêu thú, hai con bát giai yêu thú, còn có một con cửu giai yêu thú, đều đang phát ra tiếng kêu dữ tợn.

Chính vì có thể sai khiến yêu thú, cho nên trong hệ chiến đấu, ngự thú sư là chức nghiệp mạnh vô cùng.

"Đồng bọn của ta, đập chết hắn cho ta!"

"Rống" "Rống" ...

Chúng thú tru lên, mãnh liệt lao đến, muốn chà đạp Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm tay không tấc sắt xông tới, tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ cả bóng người, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt yêu thú cấp chín, hóa chưởng thành đao, hung tợn đánh xuống phía cổ.

Kết quả, đầu của cửu giai yêu thú lập tức bị cắt xuống, máu tươi phun ra ngoài.

Nhưng Lâm Bắc Phàm đã tìm tới mục tiêu kế tiếp.

Không đến một lát, chỉ chừng ba giây, tất cả yêu thú toàn bộ mất mạng, cổ đều bị chém đứt.

Ngự thú sư Triệu Đông Lai bị dọa phát ngốc, sao đồng bọn của hắn ta lại chết hết như vậy?

"Sao... Làm sao có thể? Ngươi là ma quỷ... Ma quỷ..."

Lâm Bắc Phàm đưa tay phải ra, Vận Thâu Phù ngang trời bay ra, tất cả thi thể yêu thú đều bị hắn túm tới nắm chặt trong tay.

Hắn có thể sử dụng bản thân như linh phù, tự nhiên cũng có công năng của Vận Thâu Phù.

Loại thủ đoạn này có chút giống với Tụ Lý Càn Khôn.

"Trình độ của ngươi quá kém, khiến ta rất thất vọng. Thi thể đám yêu thú này ta sẽ lấy đi, xem như đền bồi thường tổn thất tinh thần cho ta!" Lâm Bắc Phàm chẳng biết xấu hổ nói, sau đó chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

"Hỗn đản, ngươi quay về đây! Trả đồng bọn lại cho ta!"

...

Lại tìm hai người, trong đó một tên là cửu giai ma pháp sư, kết quả bị Lâm Bắc Phàm dùng một cửu giai linh phù nhanh chóng miểu sát.

Ngay khoảnh khắc bị đánh bại, trong lòng cửu giai ma pháp sư tràn đầy chấn kinh không thể tin được.

Người thứ tư cái là một vị cửu giai luyện thể giả cường đại, muốn cứng đối cứng với Lâm Bắc Phàm, kết quả lấy trứng chọi đá, Lâm Bắc Phàm chưa dùng thủ đoạn gì hắn ta đã cuồng phun hai lít máu.

Liên tục bốn người, cơ bản đều là một chiêu miểu sát, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất không hài lòng. Cho nên, hắn quyết định tìm một tên thực lực mạnh mẽ, tốt nhất là cao thủ Siêu Phàm cảnh trở lên thử một lần.

Nhưng lúc này, bởi vì liên tục bất ngờ đánh bốn vị thiên kiêu, ảnh hưởng quá lớn, học viện đã kinh biến tới mức thần hồn nát thần tính.

Lâm Bắc Phàm đành phải tạm thời thu tay lại, đợi sau này lại tìm cơ hội.

Ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm khó có lần dậy sớm, sau đó tới tiệm mỹ thực Thanh Bạch Nhân Gia ăn điểm tâm.

Trên đường đi hắn phát hiện người tuần tra trở nên nhiều hơn, phàm là người xa lạ đều phải bị hỏi thăm, đồng thời xác nhận thân phận. Ở vùng này, Lâm Bắc Phàm đã thân quen, trên đường đi không người nào đến hỏi thăm hắn, một đường đi tới Thanh Bạch Nhân Gia.

Lúc này mặc dù Thanh Bạch Nhân gia vừa mới mở cửa, nhưng đã xếp thành một hàng dài.

Lâm Bắc Phàm không để ý những người đang xếp hàng này, một đường đi vào tiệm mỹ thực, tìm chỗ trống ngồi xuống.

"Này tiểu tử, sao ngươi không xếp hàng? Ngươi không biết quy củ của Thanh Bạch Nhân Gia sao?" Có người kêu to.

"Hắn là bằng hữu của Bạch Thanh Thanh ta, không cần xếp hàng!" Bạch Thanh Thanh mỉm cười bưng một lồng bánh báo hấp nóng hầm hập tới, nói: "Hôm nay sao ngươi dậy sớm thế? Vừa rồi ta còn tưởng ta nhìn lầm người!"

"Bên ngoài quá nhiều người tuần tra, ầm ĩ đánh thức ta!" Lâm Bắc Phàm tùy ý tìm một cái cớ, nhìn bánh bao hấp nóng hôi hổi trên bàn, lại liếc mắt nhìn menu, nói: "Cuối cùng cũng có món mới!"

Bình Luận (0)
Comment