Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Tin tức Bách Hoa thành bắt được một cự nhân truyền khắp toàn bộ nhân loại.
Nhưng dáng người cự nhân thập phần to lớn, thân cao hai trăm mét, một bước có thể bước ra trăm thước, có thể vật lộn với yêu quái, có thể nói tiếng người.
"Lại có cự nhân lớn như vậy sao? Không phải là Yêu Vương biến thành chứ?"
"Cảm thấy rất có thể, người bình thường sao có thể lớn như vậy?"
"Nhưng Nhiếp Bán Tiên nói hắn là người, nghe nói cự nhân bảo mình ăn một thứ trái cây nào đó mới trở nên lớn như vậy, chỉ là trong lời nói có rất nhiều điểm mâu thuẫn, cho nên mới tạm thời bị nhốt lại!"
"Cự nhân lớn như vậy, thấy cũng chưa từng thấy qua, chi bằng ngươi đi cùng với ta?"
"Ta đang có ý đó!"
...
Lúc này Chu Đại Đảm đang bị giam bên trong tiểu sơn cốc cách Bách Hoa thành hai mươi vạn cây số, chung quanh đều bị bố trí tầng tầng pháp trận, còn có mười vị Siêu Phàm trông chừng, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, dù có là Yêu Vương, muốn thoát khốn cũng cần thời gian.
Ở bên ngoài có rất nhiều tu luyện giả mộ danh đến xem, bình phẩm từ đầu đến chân.
Thiên Cơ Lâu phái ra bốn cái camera, tiến hành giám sát quay chụp toàn phương.
Lệ Thắng Nam của tòa soạn Viễn Đại cũng đến, muốn tiến hành theo dõi viết tin tức về sự kiện này.
Tóm lại nơi này vô cùng náo nhiệt.
Chu Đại Đảm lấy tay che hờ ánh mắt lại, hắn ta không chịu nổi loại ánh nhìn như đang nhìn tinh tinh kia.
Trong lòng hắn ta có chút phiền não, muốn thoát khốn ra lại không dám, bởi vì nếu hắn ta làm như vậy thật, hắn ta khó có thể rửa sạch hiềm nghi, thậm chí còn có khả năng bị giết chết ngay tại chỗ.
Buồn từ đó mà ra, không phải sau này ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây chứ?
Nếu bọn hắn muốn giết ta, Hàn Bào Bào ngươi nhất định phải đến cứu ta, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trong lúc Chu Đại Đảm bị giam giữ, Hàn Lập đi đến Bách Hoa thành.
Lúc đầu hắn ta còn cho là trang phục và hành vi cử chỉ của mình có thể sẽ khiến người khác chú ý, sẽ dẫn đến một chút phiền toái. Hắn ta đã chuẩn bị xong việc ứng đối, kết quả mọi người đều không quan tâm, thật giống như đã quá quen thuộc.
Hắn ta không biết thế giới này "hải nạp bách xuyên", nghề nghiệp gì cũng có, mỗi một nghề nghiệp đều có lối ăn mặc riêng của bản thân, thậm chí một người mặc ma pháp bào còn có thể gọi ra một thanh phi kiếm.
Cho nên chỉ cần ngươi còn có hình người là được.
Sau khi đi vào thành thị, Hàn Lập im lặng quan sát hết thảy mọi thứ.
Hắn ta biết rõ linh tệ là tiền tệ của thế giới này, hắn ta biết rõ nhân loại phải đối mặt với sự uy hiếp của yêu thú. Hắn ta biết rõ thế giới này có đủ loại phương pháp tu luyện, hắn ta biết rõ đây là một thế giới thiên kiêu tranh bá, hắn ta biết rõ đây là một thế giới tràn đầy cơ duyên, hắn ta cũng biết rõ dạng người đến từ thế giới khác giống hắn ta không phải số ít...
Bằng vào khả năng quan sát và tư duy, hắn ta biết được rất nhiều thứ.
Trong lòng hắn ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Người sợ nhất là không biết, nhưng sau khi biết hết tất cả những thứ này, sợ hãi trong lòng cũng biến mất, chỉ còn lại hiếu kỳ nồng đậm với thế giới này.
Lúc ấy, hắn ta và Băng Phượng vì tìm kiếm đột phá cho nên mạo hiểm tiến vào vết nứt không gian, đi tới Linh giới.
Cuối cùng, cùng với sự biến mất của Băng Phượng, bởi vì hai bên đã hạ cấm chế, hắn ta bị Băng Phượng ảnh hưởng, cũng cửu tử nhất sinh, bị buộc bất đắc dĩ. Đang lúc hắn ta chuẩn bị tan hết Nguyên Anh của bản thân đột nhiên hắn ta đi đến thế giới này, mà quan hệ với Băng Phượng cũng bị gãy mất.
Vừa mới bắt đầu hắn ta còn tưởng mình đã tới Linh giới, bởi vì linh khí nơi này vô cùng nồng hậu dày đặc, hắn ta tu luyện vô cùng dễ dàng.
Kết quả hiện tại hắn ta phát hiện không phải, đây là một thế giới rộng lớn hơn cả Linh giới, một thế giới càng nhiều cơ duyên hơn.
Ở chỗ này, hắn ta có thể dễ dàng tu luyện, dễ dàng thành tiên.
Nhưng trong lòng hắn ta rất ưu sầu, hắn ta không biết mình còn có thể trở về gặp nàng hay không?
Về phần vị Chu Đại Đảm bằng hữu mới vừa kết giao khi đến thế giới này, hắn ta chỉ thể nói một tiếng xin lỗi. Nếu như có cơ hội, hắn ta nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp, nếu như không có hắn ta chỉ có thể từ bỏ, hắn ta muốn giữ mạng của mình trước.
Lúc này trước mặt hắn ta xuất hiện một thanh niên nhân súc vô hại.
Người kia lớn tiếng nói: "Ngươi còn ở nơi này làm gì, còn không mau đi ghi danh với ta!"
"Ghi danh?" Hàn Lập bối rối: "Ghi cái gì danh?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: "Còn có thể là ghi danh gì nữa? Tất nhiên là đi đăng ký nhân khẩu, bằng không ngươi sẽ bị xử tội di dân phi pháp, lén đi đến thế giới này, chúng ta sẽ phái Tôn Giả tới bắt ngươi bỏ tù."
Lâm Bắc Phàm muốn dùng mánh khóe cũ lừa gạt Hàn Lập đến Giang Nam học viện.
Mặt Hàn Lập không cảm giác, chỉ có điều nội tâm lại kinh hoàng như có sóng to gió lớn.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
"Ngươi nói gì, ta nghe không hiểu!"
"Đừng giả bộ nữa, tiểu tử, ngươi đến từ thế giới khác đúng không? Trên người ngươi có khí tức của thế giới khác, điểm này ngươi có giấu thế nào cũng không giấu được, ngươi còn muốn giả vờ với ta?" Lâm Bắc Phàm tiếp tục hù dọa hắn ta.
Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, hắn ta nở nụ cười thản nhiên: "Nhưng ta chưa từng nghe nói tới chuyện người đến từ những thế giới khác cần phải ghi danh. Ngươi nói có đúng hay không, thiên kiêu Lâm Bắc Phàm thích bẫy người?"
Đi tới thế giới này, hắn ta vẫn luôn chú ý đủ loại tin tức, nhất là tin tức có thể uy hiếp đến an toàn tính mạng của hắn ta.
Trong đó, điểm chú ý chính của hắn ta là Thiên Kiêu Bảng và Thiên Nhân Bảng.
Đối với mỗi một người trên bảng, vô luận âm dung tiếu mạo hay là tính cách đặc thù, hắn ta đều nhớ rõ ràng. Nhất là những người có đặc sắc như Lâm Bắc Phàm, hắn là một thiên kiêu duy nhất dùng chức nghiệp phụ trợ, hơn nữa còn thích hố người, muốn quên cũng không thể quên được.
Hắn có một đặc điểm chính là đặc biệt giỏi kết giao bằng hữu, nhất là bằng hữu thiên kiêu vạn giới.
Tuy nhiên những bằng hữu này đều từng bị hắn hố.
Lâm Bắc Phàm vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu: "Không ngờ tiểu tử ngươi cũng có chút thủ đoạn, mới đến xã hội nhân loại mấy ngày đã nghe rõ ràng sự tình. Chỉ là ngươi vẫn phải đi với ta, ngươi đến từ thế giới khác, mang theo hệ thống và tri thức tu luyện đến từ những thế giới kia, ta hy vọng ngươi có thể trở thành lão sư, truyền thụ kiến thức của bản thân cho người khác, tăng thực lực của nhân loại lên. Bây giờ ngươi chọn cái gì?"
"Ta còn có quyền lựa chọn sao?" Hàn Lập bất đắc dĩ hỏi.
Bị Lâm Bắc Phàm theo dõi, đã định trước là trốn không thoát.
Bây giờ gia hỏa này tiếng xấu vang rền, không biết đã hố rơi bao nhiêu người. Ghi chép nói tu luyện giả thua trên tay hắn ít nhất cũng đạt tới vạn người, trong đó Tôn Giả cùng thiên kiêu cộng lại phải có năm sáu chục người.
Không có ghi chép còn có thể nhiều hơn, kết quả đến bây giờ người ta vẫn sống thật tốt.
Nếu như không có bản lĩnh nhất định, hắn còn có thể sống dễ chịu như vậy sao?
Đắc tội hắn tuyệt đối không quả ngon để ăn.
Lúc đầu hắn ta muốn khiêm tốn tu luyện ở đây, hèn mọn phát dục, xem ra hiện tại không được rồi.
May mắn chính là, trừ tật xấu hại người này ra, hình như Lâm Bắc Phàm không còn khuyển điểm gì khác, vẫn có thể tin tưởng hắn.
Cuối cùng, Hàn Lập trở thành một tu chân lão sư của Giang Nam học viện.
Mà cự nhân Chu Đại Đảm thật giống như đã bị quên lãng...