Tu La chính nghĩa đảo mắt một vòng, thấy được rất nhiều người quen.
Triệu Hoán Thiên Quân Triệu Bắc Lưu, Chiến Đấu Cuồng Nhân Đoạn Sơn Hà, siêu cấp thần thám Hà Tu Văn, nhất đại bức vương Kim Thiểm Thiểm, thích đụng yêu quái Ngân Xán Xán, mỹ nữ phóng viên Lệ Thắng Nam...
Có người nhìn hắn tràn đầy ác ý, có người nhìn hắn tràn ngập thiện ý, có thuần túy là đến xem náo nhiệt.
Nhưng là, tràn ngập ác ý chiếm đa số, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Tu La chính nghĩa biết mình cuối cùng trốn không thoát, đã há miệng cười khặc khặc: "Nghĩ không ra Tu La chính nghĩa ta, trước khi chết còn có nhiều thiên kiêu đi đưa tiễn như vậy, không uổng công đời này!"
Một người hét lớn: "Tu La chính nghĩa, nghiệp báo không phải không đến!(1) Ngươi giết huynh đệ của ta, ta nằm mộng cũng muốn giết chết ngươi. Hôm nay thời điểm báo thù rửa hận đến, ngươi đã từng nghĩ đến có ngày hôm nay?"
(1) 不是不报时候未到: xuất phát từ kinh Lăng Nghiêm, không phải không có quả báo mà là thời chưa tới, đến lúc tới thì việc gì cũng có kết quả
"Giết huynh đệ ngươi, ta không hối hận, ta chỉ hối hận vì cái gì không giết cả ngươi!" Ánh mắt Tu La chính nghĩa âm hàn.
Người đối diện kia tên là Cố Băng, đệ đệ của hắn tên là Cố Viêm, hai người đều là Siêu Phàm cao thủ. Thế nhưng là sau lưng hai tên Siêu Phàm cao thủ này lại hại hơn 300 nhân mạng, cho nên hắn thi hành chính nghĩa.
Đáng tiếc lúc trước khi chấp hành, Cố Băng lại không ở đó, chỉ giết chết đệ đệ của hắn.
Mà sau khi hắn ta biết sự tình lại chạy, đến bây giờ cũng không có cách nào giết chết.
"Ngươi..." Cố Băng nổi giận, lại thu lại cơn tức: "Mặc cho ngươi tốn nhiều miệng lưỡi, cũng chạy không thoát hôm nay!"
"Không sai, giết Tu La chính nghĩa, giết tên đao phủ này!"
"Hôm nay Tu La chính nghĩa phải chết!"
"Ta phải báo thù cho bằng hữu của ta!"
...
Đúng lúc này, người sở hữu Hệ thống Điên Cuồng Tìm Đường Chết Đồng Quang Quang lại một lần nữa đứng ra: Chờ đã, muốn giết trước hết giết ta đi, Tu La chính nghĩa là thần tượng của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi tổn thương hắn! Trừ phi các ngươi đạp lên trên thân thể của ta đi qua!"
Trong lòng mọi người thầm mắng, gậy quấy phân heo đáng chết!
Ngươi có thể đổi sang nơi khác tìm đường chết hay không!
Lúc này, Đồng Quang Quang lại vô cùng hưng phấn, nơi này quả thực là hiện trường tìm đường chết cỡ lớn!
Hôm nay Đồng Quang Quang ta nhất định phải thăng hai cấp!
Tới đi, tới đi, nhanh giết chết ta đi!
"Đồng Quang Quang, ngươi đừng quấy rối, bây giờ không phải là thời điểm nói đùa!" Sắc mặt Đoạn Sơn Hà âm trầm: "Tu La chính nghĩa chọc giận mọi người, hôm nay phải chết! Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, ta chỉ có thể giết cả ngươi cùng một chỗ!"
Đồng Quang Quang khoái hoạt tru lên: "Tới đi, ta đã đã không đợi kịp!"
Đoạn Sơn Hà: "..."
Đám người: "..."
Tên bệnh tâm thần này!
Triệu Bắc Lưu không nhìn được: "Ngân Xán Xán, mau đưa huynh đệ của ngươi đi, để hắn đổi chỗ khác mà chết đi!"
Ngân Xán Xán hỏi: "Triệu Bắc Lưu, thú ngươi triệu hoán ra hẳn tính là yêu thú chứ?"
Triệu Bắc Lưu gật đầu: "Đây là tự nhiên, triệu hoán thú của ta mặc dù đến từ dị giới, nhưng là dựa theo phân loại của thế giới này, đều thuộc về yêu thú. Thế nhưng ngươi hỏi vấn đề này làm gì?"
Ngân Xán Xán mắt sáng rực lên, lập tức chạy tới trước mặt Tu La chính nghĩa, dõng dạc mà nói: "Tu La chính nghĩa là thần tượng của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi khi dễ hắn!"
Triệu Bắc Lưu: "..."
Làm sao tinh thần người nào cũng xảy ra vấn đề vậy?
Ngữ khí Triệu Bắc Lưu âm trầm: "Ngân Xán Xán, ngươi không sợ chết sao?"
"Chết có gì mà sợ? Chết có nặng như Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng!" Ngân Xán Xán sục sôi nói: "Triệu Bắc Lưu, có bản lĩnh ngươi triệu hoán thú triệu hoán ra đi, để bọn hắn dùng sức vụt roi ta đi, ta không sợ đau!"
Triệu Bắc Lưu: "..."
Đám người: "..."
"Xán Xán, ta biết ngay đối ta ngươi tốt nhất!" Đồng Quang Quang hai mắt đẫm lệ, kích động ôm Ngân Xán Xán.
"Quang Quang, ta không tốt với ngươi, ai đối ngươi tốt?" Ngân Xán Xán thoải mái cười một tiếng, sau đó đặt đầu của Đồng Quang Quang vào trước ngực mình an ủi: "Không khóc, ngoan!"
Đám người: "..."
Hai người bị bệnh thần kinh!
Lúc này, lại có một người đứng ra: "Các ngươi nhiều người như vậy khi dễ một mình Tu La chính nghĩa, ta không nhìn được! Nếu như các ngươi muốn khi dễ Tu La chính nghĩa, trước qua một cửa này của ta đi! Kim Thiểm Thiểm ta, ai đến cũng không cự tuyệt!"
Kim Thiểm Thiểm mặc một thân trang bị kim quang lóng lánh, còn có BGM, lóe sáng lên sân.
Chỉ dựa vào một thân trang bị này của hắn, liền đem không gian phương viên mấy chục dặm xung quanh chiếu lên sáng như ban ngày.
Nhưng là sắc mặt mọi người đều đen lại.
Lại tới một cây gậy quấy phân heo!
Ngân Xán Xán và Đồng Quang Quang còn đang ôm ấp kích động nhìn cơ thể phát sáng: "Thiểm Thiểm trong lòng ngươi vẫn là nhớ nhung chúng ta đúng không?"
"Các ngươi không nên nghĩ nhiều, ta chỉ là tới trang bức mà thôi, một người đối mặt thiên quân vạn mã, bức này có đủ lớn hay không?" Kim Thiểm Thiểm vô cùng đắc ý, cảm giác giờ khắc này mình uy phong cực kỳ.
Nghe thanh âm trong đầu không ngừng nhắc nhở điểm trang bức gia tăng, dễ nghe êm tai đến thế.
Ngân Xán Xán kích động: "Không! Ngươi tuyệt đối là vì chúng ta mà đến!"
Đồng Quang Quang cũng kích động: "Ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ chúng ta mà!"
Sau đó hai người xông tới, đem Kim Thiểm Thiểm kéo vào vòng vây, ba người ôm cùng một chỗ, tràng diện có chút cay con mắt.
Kim Thiểm Thiểm giãy dụa: "Các ngươi đừng như vậy, ta thật sự không phải là tới cứu các ngươi..."
"Ta biết ngươi thẹn thùng, nhưng là tình nghĩa của ngươi chúng ta hiểu!"
"Đừng hàm súc, nam nhân thì nên nhiệt tình không bị cản trở!"
Ngân Xán Xán và Đồng Quang Quang rất kích động, chết cũng không buông tay, còn ôm đặc biệt chặt.
Thậm chí có chút kìm lòng không được, ý hợp tâm đầu...
Rất nhiều người đều không thể chịu được nhắm mắt lại.
Lệ Thắng Nam bên cạnh điên cuồng chụp ảnh, chuẩn bị xem như một cái đề tài để tuôn ra.
Tên cũng nghĩ kỹ rồi, gọi là "Bạn bè tốt, mỗi lần bị chết "
Tu La chính nghĩa nhìn một màn này, buồn cười lại cảm động, đến bây giờ thế mà còn có người giúp hắn, mặc kệ là xuất phát mục đích gì đều khiến trong lòng hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu, nhân gian tự có chân tình.
Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn, cảm ơn các ngươi!"
"Muốn ôm một chút hay không?" Ngân Xán Xán thò đầu ra.
Tu La chính nghĩa vội vàng cự tuyệt: "Không cần, tự các ngươi vui vẻ là được, ta không quen kiểu này!"
Võ Cuồng Tôn giả diện mục dữ tợn: "Tốt, ôm cũng ôm đủ rồi, nên nói cũng nói xong rồi, hiện tại ta liền đưa các ngươi lên đường!"
Đúng lúc này, lại có một người đứng ra: "Chờ một chút!"
Đám người nhìn sang, trông thấy một người miễn cưỡng bước vào Siêu Phàm Cảnh giới đi tới.
"Làm sao? Ngươi cũng muốn trợ giúp Tu La chính nghĩa?" Võ Cuồng Tôn giả cười nhạo.
"Không nên hiểu lầm, ta chỉ là đến nhặt rác rưởi mà thôi!" Người sở hữu Hệ thống Bảo Rương Rodia cầm cái bao tải đi tới trước mặt ba người còn đang ôm ấp, ngồi xổm người xuống: "Tiết tháo của các ngươi rơi mất, ta nhặt giúp các ngươi một chút!"
Kim Thiểm Thiểm, Ngân Xán Xán, Đồng Quang Quang: "..."
Sau khi nhặt xong lập tức chạy: "Được rồi, các ngươi tùy ý!"
Đám người: "..."