Đa Long muốn rời đi, không muốn để ý tới đám người này nữa, nhìn phiền lòng.
"Chờ một chút, Đa Long đại nhân!" Lâm Bắc Phàm kêu lên.
"Có chuyện gì?" Ánh mắt Đa Long toát ra một tia hào quang kì dị, khóe miệng kìm lòng không được lộ ra vẻ mỉm cười: "Chẳng lẽ ngươi muốn hiện hóa thực lực của mình? Có thể nha, sớm nên làm như vậy!"
"Không phải như vậy!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu, triệu hoán ra thiên sứ Aryan, nói: "Ta muốn nhờ ngươi đem thủ hộ linh của ta hiện hóa ra."
Các người chơi xung quanh lập tức lộ ra biểu tình hâm mộ.
"Thế mà hiện hóa ra một thủ hộ linh xinh đẹp như vậy, Lâm lão sư thật sự là quá hưởng thụ!"
"Không chỉ xinh đẹp, mà còn có thực lực! Thế nhưng là một con NPC thiên sứ đạt tới cấp 200, nếu như thực lực hiện hóa toàn bộ ra, vậy thì tương đương với có thêm một đại trợ giúp Siêu Phàm cửu giai đỉnh phong, làm cho người ta thật sự hâm mộ!"
"Nếu như lại phân phối lên một thân trang bị xa hoa, chỉ sợ ngay cả Tôn giả cũng có thể đánh được!"
"Mấu chốt nhất là, ban ngày có thể chiến đấu, tối muộn có thể... Hắc hắc!"
"Ta sao lại không có thủ hộ lệnh chứ!"
...
Một bên khác, Đa Long thất vọng, ngay cả cơ hội ngầm hãm hại cũng không có.
Nhìn chăm chú vào con NPC thiên sú xinh đẹp mỹ lệ này, Đa Long luôn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời là không đúng ở chỗ nào.
Trong lòng thiên sứ Aryan khẩn trương muốn chết rồi.
Sợ hãi có thể bị người quản lý nhìn ra, trên mặt duy trì thần sắc chết lặng.
"Đa Long đại nhân, ngươi nhìn đủ chưa? Đây là nữ nhân của ta!" Lâm Bắc Phàm ngăn ở trước mặt Aryan, cảnh giác nói.
Đa Long nhịn không được cười lên, lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, ta sẽ coi trọng một con NPC?
Nhưng trong lòng hơi coi thường đối với Tiểu Phàm Nhân.
Chỉ muốn hiện hóa NPC mỹ nữ, lại không cân nhắc tăng lên thực lực của mình.
Sắc dục ngập trời, không đủ gây sợ.
Đa Long nói: "Được, bây giờ ta hiện hóa cho ngươi!"
Một trận thần quang hạ xuống, Aryan cảm giác mình rốt cục sống lại, có sinh mệnh lực.
"Ta Aryan, rốt cục làm tồn tại làm người rồi!" Nàng rất kích động, rất muốn lớn tiếng hô lên, nhưng lại không dám hô.
Chỉ có thể kìm nén ở trong lòng, sau khi ra ngoài tìm một chỗ không người lớn tiếng hô.
"Tiểu Phàm Nhân, ngươi còn có nguyện vọng gì?"
Lâm Bắc Phàm xoa xoa tay: "Đa Long đại nhân, ngươi xem hiện tại ta cũng cấp 200 rồi, có rất nhiều người đều lên tới cấp 190, hiện tại có phải nên mở ra quyền hạn sau cấp 200 hay không?"
Đa Long lắc đầu: "Sau cấp 200 không mở ra."
"Vì cái gì?" Tất cả mọi người kinh ngạc.
Chẳng lẽ con đường của bọn hắn đứt gãy rồi?
Đa Long giải thích: "Sau cấp 200 là lĩnh vực của cường giả, có thể gọi là đại thần, không phải đơn giản chơi game liền có thể thăng cấp, nhất định phải trải qua khảo nghiệm của thần. Chỉ có thông qua khảo nghiệm của thần, mới có thể vượt qua cấp 200, trở thành đại thần. Chỉ là ta phải nói lời thật, khảo nghiệm của thần chỉ có một lần cơ hội, thất bại liền không thể làm lại. Mấu chốt nhất là, khảo nghiệm của thần sẽ chết người, trừ phi nửa đường từ bỏ, không thông qua sẽ chết ở bên trong. Tiểu Phàm Nhân, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Ta chưa chuẩn bị xong, bỏ đi." Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Hắn không hứng thú đi làm thử cái này, ai biết phía sau đối phương sẽ có thủ đoạn gì?
Người chơi khác cũng rơi vào trầm tư.
Nếu như có thể bình an thăng cấp vậy là tốt nhất, cho dù rớt mấy cấp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng là nếu như liên lụy tính mạng của mình vào, rất nhiều người đều sợ hãi.
Rất nhiều người muốn mạnh lên, nhưng mà không muốn mạo hiểm.
Mắt cao hơn đầu, không biết tiến thủ.
Cũng là lý do người bình thường nhiều như vậy, cường giả vĩnh viễn ít như vậy.
Nhưng lại cũng có người động tâm, tỷ như Vương Hại Thiên từng là trò chơi đại thần, chơi game hắn không cam lòng một mực bình thường, chơi là phải chơi đến mạnh nhất, đây là cơ hội duy nhất hắn ta có thể vượt qua Lâm Bắc Phàm, cá hóa thành rồng.
Chỉ là, bây giờ hắn còn chưa đến cấp 200, hơn nữa cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, cần tôi luyện một đoạn thời gian nữa mới có thể khiêu chiến.
"Người quản lý Đa Long đại nhân, còn có một chuyện làm phiền ngươi!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.
"Chuyện gì? Ngươi nói!"
Lâm Bắc Phàm phát ra sự lên án mãnh liệt: "Đa Long đại nhân, ngươi có thể thúc giục người chơi của thế giới trò chơi tranh thủ thời gian vào chơi game? Hiện tại Boss trong trò chơi đã không đủ đánh, nhiều người cháo ít a!"
Các người chơi cùng nhau lên án.
"Đúng vậy Đa Long đại nhân, mau để cho bọn hắn vào đi, chúng ta chịu đủ trò chơi PvE rồi!"
"Đánh tới đánh lui đều là người một nhà, chán quá!"
"Từ sau khi bọn hắn chạy đi, tốc độ lên cấp của ta trở nên chậm rất nhiều!"
"Trang bị càng ngày càng khó, không dễ dàng!"
"Thật là, một cái thế giới trò chơi hơn trăm tỷ, thế mà không lấy ra được vài tỷ người chơi, quá low!"
"Đa Long đại nhân, ngươi quản bọn hắn đi!"
...
Sắc mặt Đa Long trong nháy mắt cứng ngắc lại.
Các người chơi của thế giới trò chơi đang nhìn màn hình đã sắp bị chọc giận điên rồi, thật sự là chẳng biết xấu hổ!
Chúng ta không vào còn không phải bị các ngươi giết sợ rồi?
Kết quả hiện tại còn không buông tha chúng ta!
Các ngươi còn là người sao?
Không chỉ trang bị không có, hơn nữa ngay cả đẳng cấp cũng rơi mất mấy cấp, lại không dám vào trong trò luyện lên, sợ bị các ngươi coi như Boss mà đánh. Chơi đùa nhiều năm như vậy, chưa từng bị biệt khuất như thế!
Nhất là các trò chơi đại thần cao cao tại thượng, vừa nghĩ tới quá khứ, đau buồn trào ra.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Xin Đa Long đại nhân chủ trì công đạo!"
"Xin Đa Long đại nhân chủ trì công đạo!" Đám người trăm miệng một lời.
Đa Long cứng ngắc mà nói: "Chơi game dựa vào tự nguyện, không thể cưỡng cầu, các ngươi đều tản đi đi!"
Sau đó chính hắn cũng chạy, chạy thật xa.
Sau khi mọi người tản đi, thiên sứ Aryan càng không ngừng nháy mắt về phía Lâm Bắc Phàm, hắn nhanh mang nàng rời khỏi trò chơi này đi.
Nàng ra chơi bời, muốn đi ra ngoài chơi bời, hô hào, sắp không nhịn nổi.
Lúc này, một người chơi cấp 0 "Điện Man Ngư" chạy đến tìm Lâm Bắc Phàm: "Lâm lão sư, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi!"
"Chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm tò mò nhìn vị thanh niên trước mắt có linh hồn tương đối đặc biệt này.
Lần trước còn bắt chuyện qua với hắn cơ mà, còn nói là fan hâm mộ của hắn.
Dương Vạn Lí có được phân thân của cá chình điện, cho là Lâm Bắc Phàm không nhìn ra ra, mười phần trấn định nói: "Đường Sơn lão sư không biết phát sinh nguyên nhân gì, bản thân bị trọng thương, hiện tại ngfan cân treo sợi tóc, cực kì cần sự trợ giúp của ngươi."
"A, sao ngươi lại biết?"
"Ngươi không cần quản ta sao lại biết, dù sao ta chính là biết." Dương Vạn Lí nói: "Hắn ngay ở trên bờ biển phía tây đại lục, cụ thể xa bao nhiêu ta không biết, ngươi nhanh đi cứu hắn."
Nói xong cũng biến mất, Lâm Bắc Phàm rơi vào trầm tư.