"Ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết!" An Khả Hân ngẩng cái đầu nhỏ lên, mười phần đắc ý.
"Hân Hân..." Lâm Bắc Phàm hàm tình mạch mạch.
Chỉ hai chữ chán ngấy người Hân Hân này, An Khả Hân đã rớt cả một tầng da gà.
"Được được, ngươi đừng dùng loại giọng nói này nói chuyện với ta!" An Khả Hân bất đắc dĩ nói: "Cái này khiến ta toàn thân không được tự nhiên, kém chút ta không nhịn được huy quyền đánh tới."
"Biết rồi, Hân Hân." Lâm Bắc Phàm gật đầu.
An Khả Hân: "..."
An Khả Hân nghiêm túc nói: "Bí cảnh kia tên là bí cảnh Luyện Thể, là một đại bí cảnh không kém hơn U Minh bí cảnh. Đó là một đại thế giới rộng lớn vô biên, cư trú rất nhiều tu luyện giả, thậm chí có thể nói mỗi người đều là tu luyện giả, từ khi sinh ra liền bắt đầu tu luyện, xem như hài tử mới sinh cũng có được thực lực Phàm Nhân tam giai trở lên, cực kì khủng bố..."
Sau đó, An Khả Hân giới thiệu sự thần bí của bí cảnh Luyện Thể cho Lâm Bắc Phàm.
Đó là một bí cảnh mà luyện thể làm chủ, thuật pháp và chân khí, nội lực, vân vân bị áp chế toàn diện, chỉ có thể hoạt động bằng vào thân thể.
Hơn nữa, trọng lực nơi đó so với nơi này gấp 10 lần, cách bầu trời càng gần áp lực lại càng lớn, cho nên ở bên trong đó là không bay lên được, chỉ có thể nhảy vọt phi hành ở tầng trời thấp.
Sinh hoạt lâu dài ở bên trong hoàn cảnh như thế, bất kể là người hay là yêu thú đều vô cùng cường đại.
Một thanh niên 20 tuổi bình thường cũng có được thực lực Phàm Nhân thất giai.
Thực lực của người mạnh nhất, thậm chí có thể vật lộn với Yêu Hoàng.
"Đây là một thánh địa tu luyện của luyện thể giả và võ giả tu, tu luyện ở bên trong dạng hoàn cảnh như vậy thực lực tăng lên rất nhanh. Nhưng là đối với những chức nghiệp khác mà nói thì không hữu hảo như vậy."
An Khả Hân lắc đầu: "Cho nên ta mới nói bí cảnh này không có phần của ngươi. Ngươi là một phù sư, tinh thần lực mạnh, nhưng mà thể chất quá kém, sau khi đi vào có khả năng thân thể cũng bị đè ép. Hơn nữa, linh phù vô hiệu toàn diện ở bên trong."
"Được thôi, bí cảnh xác thực không có phần của ta." Lâm Bắc Phàm uể oải nói: "Vậy ngươi có thể nói cho ta bên trong có đồ vật gì tốt sao?"
"Nếu phải nói đến đồ vật, chủ yếu chính là hai loại." An Khả Hân giơ lên một đầu ngón tay: "Cái thứ nhất là Huyết Thần tTạch, một loại dị bảo cực kì trân quý, có thể được thân thể hấp thu, hấp thu càng nhiều thân thể sẽ càng mạnh. Chỉ là, thực lực đạt tới Siêu Phàm cũng chỉ có thể hấp thu nhiều nhất một cái, nhiều hơn sẽ bạo thể mà chết. Còn có Huyết Thần Tinh còn hiếm có hơn, chỉ có Tôn giả mới có thể hấp thu."
An Khả Hân giơ đầu ngón tay thứ hai lên: "Cái thứ hai là Hắc Tiêm Thương, là một loại vật liệu có thể so với thần binh lợi khí, không chỉ cứng rắn, hơn nữa còn có tính bền dẻo, nhưng cũng vô cùng khó đạt được..."
Không nói bao lâu, An Khả Hân có việc phải đi làm.
"Việc về bí cảnh bàn lại sau, giờ cơm đến rồi, đi Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm!" Lâm Bắc Phàm thảnh thơi nhàn rỗi đi mất.
Giống thường ngày đi vào Thanh Bạch Nhân Gia, nơi này vẫn như cũ xếp thành hình một con rồng dài, gần như nhìn không thấy cuối.
Bởi vì Bạch Thanh Thanh thanh danh vang dội, ai cũng muốn ăn được món ngon mỹ vị do Tôn giả làm ra, cho nên rất nhiều người mộ danh mà đến, đội ngũ càng ngày càng dài, có người khả năng đợi một ngày cũng không kịp ăn một bát cơm.
Thế là có người đề nghị, hi vọng Bạch Thanh Thanh có thể mở rộng quy mô.
Nhưng Bạch Thanh Thanh không nghe, chỉ là khoan thai kinh doanh một mẫu ba phần đất của nhà mình.
Thời điểm tâm tình tốt làm nhiều một chút.
Tâm tình không tốt, trực tiếp đóng cửa, mặc kệ người bên ngoài xếp hàng.
Chính là tùy hứng như thế!
Mọi người cũng không có cách nào với nàng.
Đương nhiên, cái này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là người nào đó tới.
"Lâm Bắc Phàm lại tới!"
"Không xong, lại phải chờ hơn hai giờ!"
"Mỗi lần hắn vừa đến, Bạch nữ thần đều không nấu ăn, để chúng ta ở bên ngoài đứng chờ!"
"Tiện nhân kia sao lại tới đúng thời điểm vậy!"
...
Mọi người than thở một trận.
Quả nhiên, Bạch Thanh Thanh từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, trong lòng vui mừng, nói: "Tạm dừng kinh doanh!"
Sau đó, cầm đồ ăn sớm đã làm tốt ra ăn cơm cùng Lâm Bắc Phàm. Thời gian ăn cơm này không có tính cố định, nhưng bình thường đều hai giờ trở lên, để người xếp hàng ở bên ngoài trông mòn con mắt.
"Các vị ngại quá, ta đi vào trước!" Lâm Bắc Phàm tiểu nhân đắc chí.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể đổi thời gian khác đến ăn hay không? Vợ chồng trẻ các ngươi, buổi tối đóng cửa lại rồi ăn không ai quấy rầy các ngươi!" Có một vị khách nhân u oán, hắn từ một thành thị khác đến, đã xếp hàng ba ngày, còn không đến lượt hắn.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không thể, ta phải ăn hai bữa, ban ngày một bữa buổi tối một bữa."
Sau đó, liền mặc kệ người bên ngoài chết sống.
...
Một bên khác, sau khi vú em Giang Hạo mang theo hai khuê nữ về nhà, thận trọng suy tư vấn đề tu luyện của hai nữ nhi.
Cuối cùng quyết định, vì tiền đồ của các nàng, vẫn là mau chóng đưa đến học viện để tu luyện.
Nhưng mà, nhìn xem hai nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện, hầu như là cùng một khuôn mẫu in ra của vợ hắn, trong lòng của hắn lại tồn tại sự lo lắng của lão phụ thân, sợ hãi tương lai của các nàng lại bởi vì quy định phải lên chiến trường, cuối cùng...
"Không được, ta đã mất đi lão bà, không thể lại mất đi nữ nhi nữa!" Giang Hạo đưa ra một quyết định: "Để các nàng đi học tập chức nghiệp thuộc tính phụ trợ, không cần lên chiến trường, an toàn hơn một chút."
Ở bên trong chức nghiệp thuộc tính phụ trợ, hắn nghĩ tới Phù Sư viện của Lâm Bắc Phàm.
Đó là một thánh địa phù văn, học tập phù văn ở nơi đó có thể nhanh chóng trưởng thành. Mặc dù là học viện chức nghiệp thuộc tính phụ trợ, nhưng mà cống hiến đối với nhân loại cũng không ít hơn so với các chức nghiệp chiến đấu khác.
Nơi đó có ba đứa trẻ cực kì đáng yêu, hai khuê nữ của hắn ở bên đó hẳn là có thể kết bạn.
Mấu chốt nhất là, Lâm Bắc Phàm có bối cảnh, có bản lĩnh, còn đặc biệt bao che khuyết điểm.
Mấy ngày trước gặp nhau với hắn, có vẻ hắn rất thích hai khuê nữ của mình, cũng xem trọng thiên phú tu luyện của hai khuê nữ, khuê nữ của hắn học tập ở bên đó sẽ không bị ủy khuất.
Lúc này, hai khuê nữ kêu to đánh thức hắn.
"Ba ba, ngươi mau đến xem đi, quả của chúng ta bị trộm!"
"Thật sự bị trộm mấy cái đó!"
"Quả của chúng ta bị trộm? Làm sao có thể..." Giang Hạo mỉm cười, linh quả của hắn đều ở trong không gian linh thực của hắn, tính giữ bí mật vô cùng đủ, ngoại trừ hắn có thể mở ra, còn có ai có thể mở ra?
Kết quả, khi hắn đi vào không gian linh thực, con mắt đã sắp bị lồi ra rồi.
Chỉ thấy linh thụ bình thường hắn cẩn thận che chở, đều thiếu đi mười quả.
Còn có rau quả trồng phía dưới, cũng thiếu mấy luống.
Trái tim hắn kinh sợ run rẩy, trong lòng lạnh lạnh lẽo lẽo, vị đại năng nào phát rồ như vậy, thế mà đến trộm đồ ăn của ta?
Về sau có thể nào ngay cả không gian của hắn cũng trộm luôn đi hay không?
Lúc này, hai đứa nhỏ lại hét rầm lên.
"Ba ba, mau nhìn, nơi này có thật nhiều tiền tiền tiền này!"
"Còn nhiều hơn so với tiền chúng ta kiếm một ngày đó!"
"Ba ba, chúng ta phát tài rồi!"
Giang Hạo mặt không đổi nhận lấy một túi linh tệ, bên trong còn có một trang giấy: "Hoa quả của ngươi ăn rất ngon, về sau ta sẽ thường xuyên đến xem! Yên tâm, tuyệt không ăn bớt tiền của ngươi!"
Giang Hạo: "..."