Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 385 - Chương 385. Đi Ra Ngoài Gặp Phải Khổ Chủ!

Chương 385. Đi ra ngoài gặp phải khổ chủ! Chương 385. Đi ra ngoài gặp phải khổ chủ!

Hai người xuyên qua tầng tầng nhóm người tuần tra, đi tới bên trong một hang đá khổng lồ. Ở phía trước động có một cái cửa đá cực lớn, trên cửa có đồ vật cùng loại với ấn phím mật mã.

"Nơi này chính là địa phương cha ta giấu bảo bối." Mộc Li nhỏ giọng nói.

"Thế mà không ai trấn giữ?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.

"Căn bản không cần thiết phải phòng thủ, vô luận là cái động này hay là cái cửa này, cho dù người có được thực lực Man Hoàng cũng mơ tưởng hủy hoại được. Hơn nữa, mặt trên còn có mật mã, ba lần nhập vào không chính xác sẽ khóa chết cả người vào cùng một chỗ, trừ phi dùng tộc ấn . Nhưng mà mật mã của ông ấy ta biết." Mộc Li đắc ý nói.

"Hố cha bằng thực lực!" Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên.

"Còn không phải bởi vì ngươi!" Mộc Li tức giận đến giương nanh múa vuốt: "Nếu như cầm chỗ tốt liền chạy, ngươi nhất định phải chết!"

"Yên tâm đi, ta vẫn là rất có uy tín!" Lâm Bắc Phàm vỗ ngực.

"Ngay cả tên thật cũng không dám lộ ra, uy tín cái rắm chó?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

"Chờ một hồi ta cho ngươi biết mật mã, ngươi dùng thực lực Man Hoàng thôi động cái nút, chỉ có như vậy mới có thể mở ra cửa đá. Sau 10 phút nhất định phải rời đi, không thì sẽ bị phát hiện ngay." Mộc Li cẩn thận căn dặn.

"Tốt, ta đã đã không đợi kịp rồi." Lâm Bắc Phàm không kịp chờ đợi.

Mộc Li đọc mật mã lên: "Chín, một, bốn..."

Lâm Bắc Phàm lập tức dùng sức ấn xuống, đại khái sau thời gian 10 giây, cửa đá ù ù mở ra.

"Tiến vào nhanh!" Hai người nhanh chóng đi vào.

Lập tức, mắt Lâm Bắc Phàm bị châu quang bảo ngọc liên miên sáng mù.

Thật là quá giàu!

Quá có tiền!

Bảo bối để cho Lâm Bắc Phàm động tâm đã có mười mấy món, còn có các bảo bối to to nhỏ nhỏ ngang dọc khác, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, những tài phú kia cộng lại hoàn toàn không kém hơn cung điện của U Minh chi chủ.

Mỗi một vị thực lực Đại Tôn giả đều là siêu giàu!

Lần này thu hoạch lớn rồi!

Ở bên trong những bảo vật này, có mấy rương đồ vật óng ánh màu hồng làm cho hắn mừng rỡ nhất.

Đây chính là Huyết Thần Tinh, một đồ tốt có thể tăng lên khí huyết thân thể, tăng cường cường độ thân thể, thế mà tràn đầy mấy cái rương, thân thể Lâm Bắc Phàm đã tràn ngập khát vọng.

Có mấy chục cây gậy đen sì xếp chồng lên cùng một chỗ, nhìn bề ngoài xấu xí, lại là thứ đồ vật xếp thứ 2 trong những thứ trân quý của kim khố -- -- Hắc Tiêm Thương, một vật liệu cực kì thích hợp chế tạo binh khí, ít nhất là cấp bậc Thánh Binh.

Thứ này cộng lại, Lâm Bắc Phàm cảm giác sắp giàu rồi!

Nhưng mà Lâm Bắc Phàm lại cảm thấy đau lòng.

Những vật này nhiều quá, hiện tại hắn không có cách nào vận dụng thuật pháp, ngay cả không gian giới chỉ cũng không dùng đến được, cho nên không có cách nào mang đi toàn bộ.

Đây cũng là nguyên nhân Mộc Li dám dẫn hắn tới đây, cho dù ngươi có thể lấy, lại có thể lấy bao nhiêu?

Thật sự là một con tiểu hồ ly thông minh!

"Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chọn đồ vật ngươi nhìn trung, còn có thời gian mấy phút, chúng ta nhất định phải đi!" Mộc Li thúc giục, đồng thời đứng giữ ở cửa.

"Vậy trước tiên ta nuốt trọn Huyết Thần Tinh đã." Nắm tay của Lâm Bắc Phàm đặt ở Huyết Thần Tinh, nhanh chóng hấp thu tinh hoa bên trong.

Một khối Huyết Thần Tinh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên nhạt, cuối cùng hóa thành bột phấn.

Lâm Bắc Phàm lập tức đổi một khối khác.

Khối thứ 2!

Khối thứ 3!

Khối thứ 4!

...

Tốc độ của Lâm Bắc Phàm rất nhanh, không đến một phút liền hấp thu hết một rương Huyết Thần Tinh.

Làm cho Mộc Li đang đứng ở cửa nhìn mà ngây người, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Ngươi sao mà hấp thu... hấp thu nhanh như vậy?"

Bên trong sự hiểu biết của nàng, chỉ có đến thực lực Man Vương mới có thể hấp thu Huyết Thần Tinh.

Hơn nữa, phải thận trọng hấp thu, một khối Huyết Thần Tinh đủ cho Man Vương dùng một năm.

Cho dù lão phụ thân có được thực lực Man Hoàng của nàng, hấp thu một khối Huyết Thần Tinh cũng cần thời gian mấy ngày, kết quả đối phương vài giây đồng hồ đã giải quyết một khối, thật sự là dọa người có được hay không?

"Đây là thao tác bình thường, đừng có kinh ngạc!" Lâm Bắc Phàm nói.

Bình thường?

Mộc Li liếc mắt, tuyệt đối không bình thường, có được hay không?

Bỏ ra thời gian hơn 5 phút, cuối cùng Lâm Bắc Phàm hấp thu hết sạch Huyết Thần Tinh mình có.

Nhưng mà thân thể có chút không dễ tiêu hóa, tinh hoa của Huyết Thần Tinh còn không chuyển hóa thành thực lực, cần một chút thời gian tiêu hóa.

Còn lại thời gian mấy phút, Lâm Bắc Phàm lại chọn lựa mấy thứ vật nhỏ hợp mắt, sau đó mang theo Mộc Li chuồn mất.

Kết quả, vừa đi ra cửa hang, vừa vặn gặp được một đại hán vạm vỡ.

Sắc mặt Mộc Li bỗng nhiên thay đổi, lập tức trốn đến sau lưng Lâm Bắc Phàm.

Đại hán vạm vỡ nhìn thấy hai người áo đen bịt mặt đi ra từ tiểu kim khố của hắn, sắc mặt cũng thay đổi: "Các ngươi là ai? Gan to bằng trời, cũng dám lẻn vào động bảo tàng của ta?"

Nhìn thấy Mộc Li phản ứng, nghe đại hãn trước mắt nói chuyện, Lâm Bắc Phàm đã biết thân phận của hắn ta.

Nhếch môi, lộ ra tiếng cười khặc khặc khó nghe: "Chúng ta là ai ngươi không cần phải để ý đến, nhưng mà đồ vật của ngươi không tệ, ta vui lòng nhận!"

Nói, còn cầm bảo bối vừa trộm được ra, lắc lắc.

"Thật can đảm!" Đại hán nổi giận phừng phừng, râu tóc bay lên: "Hôm nay ta phải bắt giữ ngươi tên tiểu tặc này!"

Hung ác giẫm xuống đại địa, đại địa vỡ vụn.

Mượn cỗ lực đẩy này, đại hán nhanh chóng lao đến, một cái nắm đấm lớn như nồi sắt đã đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Không cần nghĩ, chỉ cần bị nắm đấm này đánh phải, khẳng định đầu vỡ vụn.

Lâm Bắc Phàm cũng huy quyền.

Nắm đấm của hắn khéo léo đẹp đẽ, không lớn hơn được bao nhiêu so với nữ nhân, nhưng lại định trụ quả đấm của đại hán lại.

Hai nắm đấm chạm vào nhau, phát ra tiếng vang kịch liệt.

"Ầm ầm "

Lực lượng cuồng bạo quét ngang bốn phương tám hướng!

Lâm Bắc Phàm lui lại ba bước, nhưng đại hán lại bị đánh bay ra ngoài, đâm cháy mấy cái đỉnh núi, tạo thành động tĩnh khổng lồ.

Lâm Bắc Phàm chắp tay: "Mộc tộc tộc trưởng, không gì hơn cái này, ngày khác lại lĩnh giáo cao chiêu!"

Sau đó, mang theo Mộc Li tiểu cô nương đang khiếp sợ chuồn mất.

Mà đại hán lại không có biện pháp ngăn cản, bởi vì tay vừa mới huy quyền còn đang run rẩy, thậm chí khí huyết trong thân thể đều đang rung động, toàn thân đều có một chút đau nhức, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn rời đi.

Nhưng là, trong lòng tràn đầy kinh hãi, đây rốt cuộc là người thế nào?

Không chỉ đón đỡ một quyền của hắn ta, còn đem hắn ta đánh bay ra ngoài.

Trong thiên hạ, toàn bộ Man Thần đại lục, căn bản là không có người có thể làm được, trừ phi là Man Đế đã biến mất mấy vạn năm!

Hắn rốt cuộc là ai?

Lúc này, tất cả các binh lính tuần tra khác đều chạy tới.

Trăm miệng một lời: "Tộc trưởng, chúng ta tới chậm, xin thứ tội!"

Đại hán đã khôi phục, trên mặt có thêm một tia ửng hồng, nói: "Ta không trách các ngươi, tên trộm này hung mãnh, cho dù các ngươi tới cũng không làm nên chuyện gì. Hiện tại tăng gấp thêm tuần tra cho ta, phát hiện động tĩnh tên trộm này không nên vọng động, lập tức nói cho ta!"

"Vâng, tộc trưởng!" Đám người lập tức lui ra ngoài.

Mà đại hán thì đi về phía động bảo tàng của mình, nhìn xem những thứ mình bị mất đi.

Bình Luận (0)
Comment