Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 402 - Chương 402. Lâm Bắc Phàm Muốn Xuất Bản Tự Truyện!

Chương 402. Lâm Bắc Phàm muốn xuất bản tự truyện! Chương 402. Lâm Bắc Phàm muốn xuất bản tự truyện!

Nhiếp Bán Tiên mở ra thiên nhãn, thấy được tuyến tình cảm trên người Mộc Li.

Hết sức đơn giản, chỉ có một tuyến, nối liền lấy một bóng người mơ hồ.

Thế là, hắn ta gia tăng lực lượng, muốn thấy rõ ràng người kia là ai. Kết quả dốc hết toàn lực, vẫn không cách nào nhìn rõ ràng.

Người kia giống như thân ở bên trong sương mù, làm cách nào cũng không nhìn thấy.

Chỉ là, người kia trùng hợp với đạo tặc trong lời của Mộc Li, cứ truy tìm tiếp nữa sẽ tổn thương thiên nhãn.

Nhiếp Bán Tiên thu hồi thiên nhãn lại, chà xát mồ hôi trên mặt.

"Đại sư, thế nào?" Mộc Li khẩn trương hỏi.

Nhiếp Bán Tiên cười cười, có chút hư nhược nói: "Vô cùng thật có lỗi, người ngươi muốn tìm kia ta không nhìn thấy."

Trong lòng Mộc Li tràn đầy thất vọng, có chút buồn bã ỉu xìu.

Nhiếp Bán Tiên lại nói: "Chỉ là, ta nhìn ra các ngươi có nhân duyên đời này, các ngươi chú định sẽ gặp nhau, đồng thời sẽ tiến tới với nhau."

"Thật ư?" Mộc Li ngạc nhiên nhảy dựng lên.

Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Bán Tiên ranh mãnh, lại ngượng ngùng ngồi xuống, trên mặt đỏ bừng một mảnh.

Mới vừa rồi còn nói chỉ là một người bạn bình thường, hiện tại bại lộ, thật là mắc cỡ!

Nhưng dù đang ngượng ngùng, so ra cũng kém ý mừng trong lòng.

Trong lòng thầm nói lời hung ác: "Đạo tặc, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, thượng thiên cũng chú định chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa, ngươi không chạy được! Lần tiếp theo nhất định sẽ bắt ngươi lại chặt chẽ!"

Lúc này, nàng nhớ tới một người tương tự với đạo tặc.

Liền vội vàng hỏi: "Đại sư, ta có thể làm phiền ngươi tính một lần nữa sao?"

"Đương nhiên!" Nhiếp Bán Tiên mỉm cười gật đầu.

"Đại sư, ngươi thật là tốt!" Mộc Li ngồi gần lại, hỏi: "Đại sư, ta muốn mời ngươi giúp ta bói toán, Lâm Bắc Phàm có phải chính là người ta muốn tìm kia không? Hắn có phải chính là đạo tặc hay không?"

Nhiếp Bán Tiên cười khổ, lắc đầu nói: "Xin lỗi tiểu cô nương, ta không tính được hắn."

"Vì cái gì?" Mộc Li kinh ngạc.

Nhiếp Bán Tiên giải thích: "Hắn là một người giấu ở trong sương mù, trên thân cũng không có biểu hiện của thiên cơ, có được mệnh cách vô cùng đặc biệt. Nếu như ta cưỡng ép coi bói sẽ bị phản phệ, nhẹ thì công lực phế hết, nặng thì mất mạng tại chỗ."

"Xin lỗi đại sư, ta không biết sẽ là loại tình huống này." Mộc Li nhẹ nhàng cúi đầu.

"Người không biết vô tội, không trách ngươi!"

Hai người lại hàn huyên một hồi, Mộc Li mừng rỡ rời đi.

Cùng lúc đó, người sở hữu Hệ thống Văn Hào Sở Vân Phi tìm đến Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nhiệt tình nói: "Khách quý ít gặp a, hoan nghênh đại văn hào đến hàn xá, địa phương tương đối đơn sơ, bỏ qua cho!"

"Lâm lão sư nói giỡn phải không?" Sở Vân Phi cười ha ha: "Phòng của ngươi nhìn thì nhỏ, nhưng mà bên trong không gian rất lớn, vàng son lộng lẫy, trong những người ta từng thấy qua không có so ra vượt được ngươi."

"Mời ngồi!" Lâm Bắc Phàm mời hắn ta vào nhà.

Hai người cũng là quen biết đã lâu, Lâm Bắc Phàm còn truyền thụ cho hắn ta rất nhiều kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân, để hắn ta đi lên con đường theo đuổi Diệp Khuynh Thành, một đi không trở lại, còn lấy được một cái danh hào tình thánh.

Cho nên hai người ở chung vô cùng tự nhiên.

Sở Vân Phi đi thẳng vào vấn đề, nói: "Lâm lão sư, lần này ta tới là định viết tự truyện cho ngươi. Vài ngày trước, ngươi cho thấy một mặt cường đại của Thiên Nhân phù sư, triệu hoán ra đại quân Yêu Vương bất tử bất diệt đối chiến đỉnh cấp thiên kiêu, mạnh mẽ đếnngạc nhiên . Hiện tại Hỏa Dương còn bị nhốt ở bên trong, khiến tất cả mọi người vì thế mà choáng váng. Tất cả mọi người rất hiếu kì ngươi đã tu luyện như thế nào, mời ta xuất bản một tự truyện liên quan đến ngươi. Cho nên làm phiền ngươi, hắc hắc, biết gì nói nấy!"

Lâm Bắc Phàm cúi đầu, có chút ngượng ngùng: "Thế mà muốn xuất bản tự truyện cho ta? Có thể quá gì gì đó hay không, cảm giác có chút xấu hổ, ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu!"

Sở Vân Phi cười nói: "Cái này nào cần gì chuẩn bị, ngươi xem Diệp ca, Tiêu Viêm, bọn hắn không phải là dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào bị ta viết vào trong tự truyện sao? Hiện tại được hoan nghênh biết bao cơ chứ! Mọi người cần tấm gương thiên kiêu..."

Kết quả, hắn ta đang chuẩn bị thi triển mình ba tấc miệng lưỡi lươn lẹo của mình để thuyết phục Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đã gật đầu đáp ứng: "Được thôi, ta đồng ý xuất bản tự truyện, chừng nào thì chúng ta bắt đầu?"

Sở Vân Phi: "..."

Thế mà có chút không chờ đợi nổi, mới vừa rồi còn giả vờ thuần khiết như vậy?

Lâm Bắc Phàm cẩn thận căn dặn: "Nếu là tự truyện, ta hi vọng mọi người có thể nhìn thấy một mặt chân thực của ta. Cho nên, ta hi vọng ngươi đừng có viết thêm mắm thêm muối, phải thực sự cầu thị, không thể khoa trương!"

"Đó là đương nhiên!" Sở Vân Phi mở sổ ghi chép ra.

Lâm Bắc Phàm tiến vào trạng thái rất nhanh: "Đầu tiên là vấn đề liên quan tới danh hào, điểm ấy vô cùng trọng yếu! Tựa như Diệp Phàm, danh hào gọi là Diệp Thiên đế. Tiêu Viêm, danh hào gọi là Viêm Đế, đều là danh hào vô cùng vang dội. Ta cũng lấy cho mình một cái danh hiệu, ngươi cảm thấy gọi là Bắc Phàm Tiên Tôn như thế nào?"

Sở Vân Phi: "..."

Người ta chỉ xưng đế, thế mà ngay cả Tiên Tôn ngươi cũng xưng.

"Còn nữa, mỗi người bọn họ ra sân, đều có kiểu câu đặc biệt để trang bức, đại biểu tác phong làm việc của mỗi người. Tỉ như Tiêu Viêm đi, 'Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo', nghe xong cũng làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Còn có Diệp Phàm 'Ta là Thiên Đế, trấn áp hết thảy địch nhân trên thế gian', tràn đầy hào khí vượt mây. Cho nên, ta cũng muốn chuẩn bị cho mình một cái."

Lâm Bắc Phàm đột nhiên nghĩ ra, vui mừng nói: "Ta nghĩ ra rồi! Danh ngôn của ta sẽ gọi là 'Trời không sinh Lâm Bắc Phàm ta, phù đạo vạn cổ như đêm dài' ! Câu nói này nói giản lược tóm tắt ra đầy đủ cống hiến của ta, Sở huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Sở Vân Phi: "..."

Trang bức đều xong hết, ngươi có thể đừng tự cảm giác tốt đẹp như vậy được không?

"Lại phối một câu thơ đi, như vậy càng thêm hình tượng." Lâm Bắc Phàm vỗ đầu một cái: "Có rồi! Ngươi nghe ta đọc cho ngươi: Ta có một viên minh châu, ngục trần phủ bụi lâu ngày . Hôm nay bụi hết tỏa sáng lên, chiếu phá vạn đóa núi sông!" (Ngã hữu minh châu nhất khỏa, cửu bị trần lao quan tỏa. Kim triêu trần tẫn quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đóa)

Lâm Bắc Phàm nhướng lông mày: "Có phải đặc biệt hình tượng hay không?"

Sở Vân Phi: "..."

Trời ạ, cái này không phải hình tượng, đơn giản là trâu bò muốn chết!

Ngươi còn nói phải thực sự cầu thị, kết quả tự mình nói ra thứ này.

"Ta còn có một ý kiến hay..."

Sở Vân Phi vội vàng ngăn cản: "Chờ một chút, Lâm lão sư, những thứ này để lại viết sau, chúng ta hỏi một chút vấn đề cơ bản trước!"

"Được thôi, ngươi hỏi đi!" Lâm Bắc Phàm vẫn chưa thỏa mãn mà nói: "Hỏi xong chúng ta lại tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi, ta cảm thấy vừa rồi lời ta nói còn chưa đủ nói hết một phần vạn đạo của ta! Chúng ta phải làm hài lòng độc giả, không thể để cho bọn họ thất vọng!"

"Vâng vâng vâng, ngươi nói đều đúng!" Trên mặt Sở Vân Phi đổ mồ hôi, lập tức hỏi: "Lâm lão sư, bình thường ngươi tu luyện như thế nào? Ngươi có thể nói cụ thể cho chúng ta một chút sao?"

Lâm Bắc Phàm không chút do dự trả lời: "Ăn cơm, đi ngủ, sờ gấu trúc!"

Gấu trúc lập tức giơ bảng hiệu lên: Đồng ý!

Sở Vân Phi: "..."

Bình Luận (0)
Comment