Cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá này bắt đầu một cách xuất sắc.
Cuộc thi tuyển chọn nội viện ngắn ngủi nửa tháng mà đã xuất hiện nhân vật thiên kiêu mới.
Không nói những cái khác, chỉ nói bên trong Giang Nam thành đã có ba vị thiên kiêu mới, bọn họ theo thứ tự là người sở hữu Hệ thống Bảo Rương Rodia, Dương Vạn Lí có được phân thân cá chình điện, cùng với ca ca của Diệp Khuynh Thành - Diệp Khuynh Quốc.
Mọi người lần đầu phát hiện, hóa ra Rodia ưa thích nhặt rác vậy mà đã trở thành một vị thiên kiêu.
Chẳng lẽ, nhặt rác còn có công hiệu như vậy?
Thật sự giống Mã Đông Lai Mã lão sư, quét qua quét lại biến thành cao thủ tuyệt thế?
Thế là, Rodia đi tới chỗ nào cũng sẽ bị người ta dùng ánh mắt khác thường để nhìn.
“Ta không phải như vậy, các ngươi không nên hiểu lầm, các ngươi nghe ta nói...” Rodia đã giải thích rất nhiều lần, kết quả thời điểm khi người khác ném rác rưởi qua, hắn ta lại theo thói quen nhặt lên, nhanh chóng ném vào bao tải trên lưng mình.
Rodia: “...”
Thế là, hắn ta có một cái xưng hô là thiên kiêu rác rưởi, nghe tựa như mắng chửi người.
Còn có Dương Vạn Lí, mọi người cứ như lần đầu biết hắn ta vậy, thế mà lại lén lút phát triển, bất tri bất giác trở thành thiên kiêu.
Được người ta xưng là thiên kiêu, chính nó đã là một loại vinh hạnh to lớn đặc biệt, không chỉ đại biểu cho vinh dự và tên tuổi, còn có lợi ích rất lớn, là việc mà người tu luyện của thời đại này người tha thiết ước mơ.
Dương Vạn Lí kích động vô cùng, cảm giác cố gắng của những năm nay cuối cùng cũng có thu hoạch.
Nhưng lại tràn ngập lo lắng, không biết Lâm lão sư có để lời ta nói ở trong lòng hay không?
Chỉ là, hai người kia tuy rằng được chú ý, đều không được chú ý nhiều bằng Diệp Khuynh Quốc. Diệp Khuynh Quốc trên thực tế chính là Diệp Khuynh Thành khôi phục thân nam nhi, người sở hữu Hệ thống Ngụy Nương này rốt cục không nhịn được xuất hiện trang bức.
Cho dù khôi phục thân nam nhi, thoạt nhìn vẫn cứ khuynh quốc khuynh thành.
Thanh âm còn được biến đổi, mới trở nên thô một chút.
Vì thế, Diệp Khuynh Thành làm cho màu da của mình đen đi mấy nấc, còn dính hai chòm râu nhỏ lên, thoạt nhìn mới giống như một nam nhân.
Mỗi một trận khiêu chiến của hắn ta đều là người xem như mây.
Đây đều là người hâm mộ của Diệp Khuynh Thành, đặc biệt tới nịnh nọt “anh vợ quốc dân”.
“Anh vợ, ta tới cổ vũ cho ngươi!”
“Anh vợ, ngươi có thể dẫn ta đi gặp Diệp Khuynh Thành một lần hay không?”
“Anh vợ, hôm nay ngươi tất thắng!”
Diệp Khuynh Thành: “...”
“Im miệng! Ai là anh vợ của các ngươi? Ta nói cho các ngươi biết, cho dù nam nhân cả thiên hạ chết sạch, muội muội của ta cũng sẽ không coi trọng các ngươi đám cóc ghẻ này, các ngươi bỏ ý nghĩ đó đi!” Diệp Khuynh Thành chửi ầm lên.
Đám người kinh sợ như ve sầu mùa đông, cẩn thận cười bồi, không dám đắc tội anh vợ.
Diệp Khuynh Thành lại cảm thấy toàn thân thoải mái, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cục có cơ hội bỏ ngụy trang xuống, mắng to một lần, quá sung sướng!
Hắn ta quyết định, muốn đi theo thiết lập của nhân vật này tới cùng.
Hắn ta muốn phóng xuất ra toàn bộ ủy khuất những năm này, đồng thời cũng muốn dùng một loại phương thức khác để tồn tại.
Ngẫu nhiên giả dạng thành Diệp Khuynh Quốc một lần, hữu ích cơ thể, khỏe mạnh tinh thần.
Nhìn tuyển thủ dự thi phía đối diện, hai đầu lông mày của Diệp Khuynh Thành hiện lên vẻ ngưng trọng.
Đây là một vị cao thủ có thực lực Siêu Phàm ngũ giai, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú, mạnh hơn nhiều so với hắn ta, một người chỉ có tu vi mà không có bao nhiêu năng lực thực chiến này, cho nên tuyệt đối không thể chủ quan.
Diệp Khuynh Thành chắp tay, trịnh trọng nói: "Tại hạ Diệp Khuynh Quốc, xin chỉ giáo!
“Anh vợ, tại hạ...”
“Ừm?” Diệp Khuynh Thành bốc lên hỏa khí.
Người kia lập tức đổi giọng, cười làm lành: “Tại hạ Tống Tiểu Cơ, rất vui mừng có thể so tài cùng một trận với ngươi, đây là phúc phận ta đã tu luyện mấy đời. Ta không muốn rút kiếm về phía huynh đài, cho nên ta đưa ra một quyết định vui vẻ, ta quyết định nhận thua, thành toàn cho Diệp huynh.”
Sau đó trực tiếp nhảy ra bên ngoài sân.
“Ngươi nhận thua... Không so đấu nữa?” Diệp Khuynh Thành ngẩn người.
Hắn ta còn muốn đại sát tứ phương, phóng xuất ra toàn bộ ủy khuất của mình, kết quả đối phương lại không so đấu nữa?
“Ừm, ta thực sự không đành lòng rút kiếm về phía Diệp huynh.” Tống Tiểu Cơ móc ra từ không gian giới chỉ một phong thư, ngượng ngùng nói: “Chỗ này của ta có một phong thư tình, phiền phức Diệp huynh ngươi giúp ta chuyển cho Diệp Khuynh Thành.”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Quần chúng xem cuộc chiến lập tức phát ra tiếng rống nhiệt liệt, thanh âm chỉnh tề như một.
“Chúc mừng anh vợ, thắng ngay từ trận đầu!”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Trận thứ hai, Diệp Khuynh Thành vs Triệu Vạn Sơn.
Đây cũng là một cao thủ, thực lực hẳn là sàn sàn với nhau với hắn ta, nhưng mà đối phương là một gã lính đánh thuê, chấp hành nhiệm vụ sinh tử thời gian dài, kinh nghiệm vô cùng lão đạo, cho nên Diệp Khuynh Thành quyết định ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Thế nhưng là, ở thời điểm hắn ta chuẩn bị rút đao, Triệu Vạn Sơn vội vàng nói: “Chờ một chút anh vợ...”
“Hử?” Trong mắt Diệp Khuynh Thành chứa sát khí.
“Không phải, ý của ta là Diệp huynh, trận so tài này ta không so nữa, ta tự biết không phải đối thủ của ngươi, cho nên nhận thua!”
Nói xong, sạch sẽ gọn gàng nhảy ra bên ngoài sân.
Sau đó cười híp mắt đi tới trước mặt Diệp Khuynh Thành vẻ mặt ngơ ngác, đưa phối kiếm tùy thân lên, nói: "Cái gọi là bảo kiếm xứng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, thanh kiếm này chính là sinh mạng thứ hai của ta, tựa như thân nhân của ta, ta hi vọng Diệp huynh có thể giúp ta chuyển giao cho Khuynh Thành, hi vọng nàng có thể minh bạch tâm ý của ta, xin nhờ!”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Trận thứ ba, Diệp Khuynh Thành vs Trầm Thiết Nam.
Trầm Thiết Nam rút bảo kiếm ra, sát cơ lẫm lẫm nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Ngươi làm gì vậy, không nhận thua sao?” Diệp Khuynh Thành có chút ngốc.
“Tại sao phải nhận thua?” Trầm Thiết Nam mặt không biểu tình.
“Ta là ca ca của Diệp Khuynh Thành!” Diệp Khuynh Thành lại nói.
Trầm Thiết Nam cười lạnh: “Diệp Khuynh Thành có quan hệ gì với ta, ngươi đừng mơ tưởng nhiễu loạn tâm ta! Trong lòng ta, nữ nhân đều là hồng phấn khô lâu, là hòn đá ngăn cản ta đi lên con đường của đạo, nhất định phải diệt trừ!”
Người xem bên ngoài sân đều nổi giận.
"Đây là tên ngốc nào, nhanh lôi đi!”
"Vậy mà lại không nhận thua với anh vợ, chán sống rồi!”
“Ta biết hắn ta, hắn ta chính là một tên thẳng nam cứng rắn, ý chí sắt đá, không có hứng thú đối với nữ nhân!”
“Tại sao có thể có một tên cực phẩm như vậy, ngay cả Khuynh Thành nữ thần cũng coi thường!”
“Không nhận thua thì đập hết cửa kính nhà hắn ta!”
...
Đều là dùng ngòi bút làm vũ khí.
Nhưng Diệp Khuynh Thành lại hưng phấn, rốt cục đụng tới một tên thẳng nam cương trực, bảo kiếm của ta rốt cục có thể rời vỏ!
Kết quả, đúng lúc này, trọng tài len lén đi tới đằng sau Trầm Thiết Nam, sau đó một cước đạp hắn ta ra ngoài sân, hơn nữa lớn tiếng tuyên bố: "Trận giao đấu này, Diệp Khuynh Quốc thắng!”
Diệp Khuynh Thành: “...”
“Vì sao, còn chưa bắt đầu so tài cơ mà!” Diệp Khuynh Thành vô cùng ngốc.
“Hắn ta bay ra bên ngoài sân, đã thua rồi!” Trọng tài nói.
“Là ngươi đá hắn ta ra.” Diệp Khuynh Thành phẫn nộ.
“Có phải vậy không?” Trọng tài vung tay lên: “Quá trình không trọng yếu, kết quả mới trọng yếu!”
Sau đó lấy từ không gian giới chỉ ra một cái hộp tinh mỹ, ngượng ngùng nói: “Khuynh Quốc đồng chí, làm phiền ngươi giúp ta chuyển giao lễ vật này cho Khuynh Thành, ta là một người ái mộ của nàng.”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Hơn nữa nhỏ giọng nói: “Ngươi yên tâm, có ta hộ giá hộ tống, cam đoan ngươi có thể thuận lợi thông quan, cầm được danh ngạch dự thi cuối cùng. Cho nên làm phiền ngươi giúp ta nói tốt vài câu ở trước mặt Khuynh Thành, cảm ơn anh vợ!”
Diệp Khuynh Thành: “...”
Cứ như vậy, Diệp Khuynh Quốc nhờ vào danh tiếng của muội muội, một mạch nằm cũng thắng, kiếm cũng chưa rút ra đã thu được danh ngạch dự thi.