"Ngươi có thể lấy được kính mắt của bọn họ, chẳng lẽ ngươi cũng thế..." Lúc này đến phiên Vũ Phinh Đình vặn hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không phải, hai người kia muốn bắt cóc manh sủng nhà ta, cho nên bị ta xử lý, hai bộ kính mắt này chính là chiến lợi phẩm. Không thể không nói, trên người bọn họ cũng chỉ có loại vật này đáng tiền."
"Ta xem một chút!" Vũ Phinh Đình cầm kính mắt lên, dùng tinh thần lực quan sát, nói: "Đây là một bộ sản phẩm luyện kim vô cùng tân tiến, có các loại công năng được chia rõ ràng như điều tra, trắc định,, ta phải nghiên cứu cẩn thận, sau đó vận dụng lên chiến hạm và Gundam."
Vũ Phinh Đình là một người cuồng công việc, nói nghiên cứu lập tức triển khai nghiên cứu.
Lâm Bắc Phàm giữ chặt nàng, u oán mà nói: "Ngươi chớ vội nghiên cứu, chiến hạm của ta thế nào rồi? Đã một năm rồi!"
Chờ đợi thêm nữa, hắn cũng Chí Tôn rồi.
"Một năm, thời gian trôi qua thật là nhanh!" Vũ Phinh Đình hít một câu, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy: "Ngươi đợi thêm một năm nữa đi, một năm nữa hẳn là được!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lại là một tháng sau, bầu trời đột nhiên xuất hiện hư ảnh đồ sộ.
Đó là một đại thế giới vô cùng rộng rãi, trên trời hạ xuống mưa lành, đất tuôn ra nước ngọt, hoa tiên nữ khắp nơi, vô số tiên cầm dị thú.
Trên trời ngày đêm rực rỡ, mây trắng phau phau, mây bay cuồn cuộn, có người giẫm mây trắng mà bay đi, có người cưỡi bạch hạc đi về phía tây, còn có người một bước một đóa sen nở, đạp sen mà đi. Mỗi một người bọn họ đều có thần quang trong trẻo, trên thân sinh dưỡng tiên khí.
Nụ cười của bọn họ tường hòa, như là tiên nhân trong truyền thuyết.
Còn có người như tướng quân, người mặc áo giáp mạ vàng, sắc mặt uy nghiêm, mang theo binh lính ngồi thuyền mà đi.
Giống như bọn họ cùng nhau lao tới một chỗ nào đó...
Lúc này, dị tượng im bặt dừng lại.
Thế nhưng nhân loại 43 tòa thành, mỗi tòa thành đều nhìn thấy được.
"Đó là cái gì, vì sao có dị tượng như thế?"
"Thế giới thật là khổng lồ, còn hùng vĩ hơn so với thế giới của chúng ta, khí thế mỗi người đều phi phàm!"
"Chẳng lẽ lại có một bí cảnh mở ra?"
"Cơ duyên lại tới rồi!"
...
Trùng sinh giả An Khả Hân ngước nhìn dị tượng trên trời, tự lẩm bẩm: "Tiên giới mở ra, Thiên Đình về chốn cũ, phong thần lại xuất hiện?"
Nhưng trong lòng lại dâng lên một nghi hoặc cực lớn: Sao lại sớm hơn nhiều năm như vậy?
"Thần thần bí bí, ngươi mới vừa nói cái gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
An Khả Hân hít sâu một hơi, nặng nề mà nói: "Lâm Bắc Phàm, thời đại thần thoại sắp quay về rồi!"
Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
Mọi người nhao nhao thảo luận dị tượng trên trời, vẫn như cũ không hiểu được.
Thế nhưng lại qua mấy ngày nữa, trên trời lại một lần nữa xuất hiện hư ảnh cực lớn.
Đó là một cung điện bạch ngọc rất to, sừng sững ở trong đám mây, khói mù lượn lờ, như là tiên cảnh. Vô số tiên thần đều hội tụ ở đây, thông qua 4 cánh cửa bạch ngọc rất lớn, tiến vào trong cung điện.
Bốn phía cánh cửa bạch ngọc đều có trọng binh trấn giữ, người mặc bạch kim chiến khải, cầm trong tay trường thương, khí thế nghiêm nghị.
Một cánh cửa bạch ngọc trong đó, viết lên ba chữ "Nam Thiên môn".
Tràng cảnh kết thúc ở đây.
"Nam Thiên môn? Cung điện kia chính là Thiên Đình trong truyền thuyết?"
"Chẳng lẽ những người kia chính là thần tiên trong truyền thuyết?"
"Thiên Đình sắp quay về rồi sao? Tiên thần cũng sắp trở về sao?"
"Chỗ kia chính là tiên giới?"
...
Đám người nhao nhao đến hỏi đám người Thủy Hoàng và Hán cao tổ cũng đến từ thời đại thần thoại.
Thủy Hoàng bất đắc dĩ nói: "Các vị, quả nhân cũng biết rất ít. Thời điểm Chu triều sáng lập đã từng phát sinh một trận náo động, về sau lại có đại hồng thủy phá hủy hết thảy, tiêu diệt hết thảy vết tích. Từ đây linh khí trở nên mỏng manh, tu luyện giả cực kỳ cường đại đều đi lên Tinh Không Cổ Lộ, truyền thừa đoạn tuyệt. Đến niên đại đó của quả nhân, việc liên quan tới Thiên Đình chỉ còn lại đôi câu vài lời, Thiên Đình, tiên giới tồn tại hay không đã biến thành truyền thuyết, rất nhiều thứ đều là phỏng đoán, không thể coi là thật."
Hán cao tổ gật đầu: "Không sai, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Đám người hoảng sợ trở về. Mặc dù không có đạt được đáp án xác thực, bọn hắn suy đoán tiên giới và Thiên Đình tám chín phần mười là thật, không thì sẽ không có được dị tượng thế này, chiếu ra cảnh tượng thịnh thế từ vạn cổ.
Lại mấy ngày nữa, trên trời lại một lần nữa xuất hiện hư ảnh.
Lúc này, vô số tiên thần đã sừng sững ở phía trên bảo điện, ca công tụng đức, một mảnh tường hòa.
Những tiên thần này, tản ra uy thế kinh khủng.
Mỗi một người đều không kém đương kim Tôn Giả.
Mà tiên thần như thế này, số lượng lại đạt tới hơn nghìn người!
Cách bảo điện càng gần, khí thế lại càng lớn!
Có gần 10 người, không kém hơn đám người Thời Không lâu chủ, Dạ Ma thời nay.
Trên bảo tọa bạch kim chính giữa bảo điện, có một nam tử uy vũ, người mặc đế phục ngồi trên cao, bốn bề yên tĩnh. Mặc dù không thấy rõ diện mạo, lại tràn đầy khí thế trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.
Phảng phất nhìn thêm một chút, chính là khinh nhờn đối với thiên địa.
Ở phía trên bảo điện có một tấm bảng hiệu kim sắc, bên trên viết bốn chữ "Lăng Tiêu Bảo Điện", hùng hồn hữu lực, khí thế bàng bạc.
Hình tượng lần nữa im bặt dừng lại.
Lần này, tất cả mọi người kích động.
"Lăng Tiêu Bảo Điện? Đó chính là Thiên Đình không sai!"
"Đó chính là tiên giới? Đó chính là Thiên Đình? Hóa ra trước kia thật sự là một thời đại tu luyện!"
"Nhìn trộm một cái mà biết toàn bộ, chỉ Tôn Giả đã có hơn nghìn người, thật sự là một thời đại tu luyện phồn thịnh!"
"Còn có nam nhân cuối cùng kia, hẳn là Thiên Đế? Khí thế của hắn ta mạnh thật, mạnh hơn so vớ cả Dạ Ma và Thời Không lâu chủ, phảng phất đã nối liền cùng với thiên địa!"
"Thời đại thần thoại sắp quay về rồi sao? Hay là nói tiên giới sắp mở ra?"
...
Có người chờ mong, có người lo lắng.
Chờ mong là bởi vì thế giới kia mở ra, chẳng phải là có thêm rất nhiều cơ duyên?
Lo lắng là bởi vì thời đại thần thoại trở về, những nhân vật cường đại trong thần thoại này chẳng phải là sắp tranh đoạt cơ duyên với bọn họ? Có thể tạo thành ảnh hưởng với hệ thống quản lý bây giờ hay không?
Vị Thiên Đế kia nhìn qua rất mạnh, chẳng lẽ bọn họ đều phải quy nhập sự thống trị của Thiên Đình sao?
Chuyện này tạo nên thảo luận và ảnh hưởng khắp nơi.
Nhất là các cường giả, càng quan tâm chuyện này hơn.
Bọn hắn đã thích ứng phương thức tu luyện hiện tại, mỗi người đều là cá thể độc lập, không có người nào quản. Ngoại trừ thời điểm đối mặt với nguy cơ chung của nhân loại cần xuất thủ, ngẫu nhiên đi làm lão sư giáo dục đời sau, lúc khác đều cực kì tự do.
Nếu như trên đầu có thêm một tổ chức quản lý, còn là dạng tổ chức cường thế như Thiên Đình đây, bọn hắn sẽ cực kì không thích ứng.
Dù sao, ai cũng không hi vọng trên đầu mình có thêm một vị tổ tông.
Rất nhiều người đi trưng cầu ý kiến của Nhiếp Bán Tiên tính trời tính đất, lên tiếng hỏi về tình huống tương lai.
Thế nhưng mà Nhiếp Bán Tiên cũng không tính ra được, hết thảy điều này đều giống như Hải Thị Thận Lâu, khiến cho người ta không thể nắm lấy.
Đám người Lâm Bắc Phàm thì trực tiếp đi trưng cầu ý kiến "Tiên tri" An Khả Hân.
An Khả Hân thần thần bí bí nói: "Yên tâm đi, sự tình không bết bát như vậy đâu, mọi người về sau nên làm như thế nào thì làm như thế ấy, không cần để ở trong lòng quá!"