"Vâng, viện trưởng đại nhân!" Tất cả lão sư chắp tay, ngữ khí tôn trọng.
"Kể rõ tất cả những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian một năm này cho ta." Giang Trường Thanh nói xong câu này, chớp mắt đã biến mất.
Nhưng đám người biết, viện trưởng đã về trụ sở của mình.
Vương Trường Hỉ đại biểu đám người lập tức chạy tới báo cáo.
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm len lén về nhà, vừa cởi bộ hắc y trên người ra vừa tự nói: "Một tay đã có thể đập tan tất cả công kích của ta, đoán chừng vị viện trưởng thần bí này có thực lực Siêu Phàm cửu giai."
Cuối cùng hắn thả ra mười ngũ giai siêu linh phù, uy lực mỗi một siêu linh phù đều đạt đến bát giai, mười cái cộng lại, cho dù là cao thủ Siêu Phàm cửu giai cũng bị uy hiếp, thế nhưng đối phương vẫn có thể đón lấy dễ như trở bàn tay, có thể thấy được thực lực của đối phương tối thiểu cũng phải đạt tới Siêu Phàm cửu giai, cường đại hệt như trong truyền thuyết.
Nhưng lại chưa đạt tới cảnh giới trên Siêu Phàm, nếu không rất có thể hắn đã không chạy được.
"Thật vất vả hấp thu gần ngàn vạn đơn vị linh khí, không nghĩ tới mới ra tay hai lần đã mất đi một nửa." Lâm Bắc Phàm lắc đầu, phát hiện sau khi đến Siêu Phàm cảnh giới, linh khí càng ngày càng không đủ dùng.
Thân thể hắn cần lượng lớn linh khí, hoặc nói đúng hơn là thân thể hắn có nhu cầu rất lớn với năng lượng, cho dù hắn thời thời khắc khắc hấp thu linh khí, nhưng lấy thể tích dự trữ của thân thể hắn, dù có tốn một năm cũng chưa chắc đã có thể lấp đầy.
Tùy tiện xuất thủ một lần đã tiêu tốn mấy trăm vạn linh tệ, mặc dù uy lực cũng kinh người, nhưng tiêu hao cũng khiến hắn đau lòng vô cùng.
"Xem ra ta lại phải chuẩn bị làm ăn với Kim đồng học!"
Một bên khác, Vương Trường Hỉ một năm một mười kể lại tất cả những việc phát sinh trong khoảng thời gian này cho viện trưởng.
Giang Trường Thanh chăm chú nghe, không nói chen vào, phân tích lợi và hại trong đó.
Cuối cùng, khi Vương Trường Hỉ báo cáo xong, hắn ta mới mở miệng: "Dạ Ma người này vừa chính vừa tà, hết lần này tới lần khác thực lực lại cường đại, là một nhân tố cực kì không ổn định. Lúc trước hắn nói yêu thú ở bên kia vết nứt không gian do hắn giải quyết, có lẽ điều đó là thật. Bởi cường giả như hắn khinh thường nói dối, mà các ngươi cũng không đáng để hắn nói dối. Cho nên chuyện liên quan tới Dạ Ma, chỉ cần hắn không phạm phải sai lầm lớn, chúng ta đều có thể mặc kệ."
"Vâng, viện trưởng." Vương Trường Hỉ nói.
"Việc liên quan tới vết nứt không gian..." Giang Trường Thanh trầm ngâm một hồi, sau đó thở dài: "Kỳ thật nơi khác cũng phát sinh tình huống này, căn cứ kinh nghiệm quá khứ, chỉ sợ linh khí triều tịch lần thứ tư sắp tới, thiên địa lại có biến hóa."
"Aiz." Vương Trường Hỉ cũng thở dài.
Bởi hắn ta đã sớm nghĩ đến hẳn là tình huống này.
Từ 300 năm trước, khi linh khí bắt đầu khôi phục đến nay, mỗi mấy trăm năm lại có một lần linh khí triều tịch.
Mỗi một lần linh khí triều tịch, tinh cầu đều sẽ phát sinh biến hóa lớn.
Lần linh khí triều tịch đầu tiên, cũng chính là thời điểm linh khí khôi phục, bán kính Lam Tinh Cầu nhanh chóng tăng gấp 10 lần, diện tích bề mặt nhanh chóng tăng gấp trăm lần, sinh vật nhanh chóng trưởng thành tiến hóa, lại một lần nữa trở thành chủ nhân tinh cầu. Văn minh khoa học kỹ thuật bị phá hư, nhân loại đứng trước nguy cơ to lớn.
Đau khổ giãy giụa trăm năm, mặc dù linh khí có thể khiến con người sống càng lâu hơn, thân thể càng khỏe mạnh hơn, cũng hóa giải nguy cơ về thực phẩm, nhưng yêu thú vây thành, nhân khẩu nhanh chóng giảm mạnh năm tỷ người, gần như sắp diệt tộc, mỗi người còn sống sót đều là người có thể vận dụng linh khí để tiến hóa.
Lần linh khí triều tịch thứ hai đến, bán kính Lam Tinh Cầu lần nữa khuếch trương lên gấp mười lần, diện tích bề mặt lại tăng hơn trăm lần trên cơ sở vốn có, cho dù là động thực vật hay là người đều trưởng thành tiến hóa một lần nữa.
Nhưng mà, nhân loại lại như thấy được hi vọng sinh tồn. Không biết cơ chế gì, vậy mà Lam Tinh Cầu có thể mang đến đủ loại nhân vật thiên kiêu từ thế giới khác, đồng thời cũng mang hệ thống tu luyện của bọn họ đến, thế là, dựa vào những hệ thống tu luyện này, nhân loại nhanh chóng trở nên cường đại, mới có thể nhanh chóng sinh sôi sống sót.
Lần linh khí triều tịch thứ ba đại khái là vào trăm năm trước.
Khi đó tinh cầu của bọn họ lại bắt đầu cơ chế mở rộng như trước đó, đồng thời lại mang đến càng nhiều nhân vật và hệ thống tu luyện từ thế giới khác, rốt cục nhân loại cũng có thể tiến một bước trở nên cường đại, sống yên ổn trên tinh cầu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.
Nhưng mà, bởi vì số lượng động thực vật cực kỳ phong phú, trong linh khí triều tịch, bọn hắn đạt được càng nhiều chỗ tốt, tốc độ phát triển sinh sôi nhanh hơn, nhân loại chỉ có thể co đầu rút cổ trong từng thành thị, vẫn phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn cực lớn như cũ.
Hiện nay, lần linh khí triều tịch thứ tư sắp đến.
"Linh khí triều tịch đến, thiên địa sẽ có đại biến!"
Giang Trường Thanh là người sống từ lúc linh khí khôi phục đến bây giờ, hắn ta cũng là người biết rõ sự khủng bố của linh khí triều tịch nhất, ngữ khí nặng nề nói: "Linh khí triều tịch đến, đối với cường giả nó là một kỳ ngộ, nhưng đối nhân tộc nó lại là một hồi nguy nan to lớn. Phạm vi quá lớn chúng ta không quản được, chúng ta chỉ cần chú ý bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ cẩn thận Giang Nam khu, bảo vệ cẩn thận Giang Nam học viện là đủ!"
"Viện trưởng đại nhân nói đúng, thụ giáo."
Sau đó, Giang Trường Thanh lộ ra vẻ thản nhiên mỉm cười: "Nhưng là, học viện chúng ta cũng không phải không có hi vọng. Lâm Vi Vi ngươi nói, cũng chính là tôn nữ của Lâm tiểu tử quản lý Phù Sư viện, khi nàng thức tỉnh thể chất, thực lực sẽ đạt đến Siêu Phàm ngũ giai, đồng thời giết chết đỉnh cấp đại yêu đã bị trọng thương thật sao?"
"Không sai, ta tận mắt nhìn thấy, thực lực không thể đo lường!"
Vừa nghĩ tới cảnh tượng ngay lúc đó, còn có dị tượng có thể ảnh hưởng đến hắn ta, trong lòng Vương Trường Hỉ còn sợ hãi.
Trong các lão sư, chỉ sợ không người nào là đối thủ của nàng.
"Đây là chuyện tốt! Thêm một nhân vật thiên kiêu, thực lực của học viện chúng ta lại tăng mạnh một phần. Mà thiên kiêu giống như nàng sẽ nhanh chóng trưởng thành, nói không chừng có thể hơn hẳn ta."
Hơn hẳn viện trưởng quỷ thần khó lường?
Vương Trường Hỉ kinh hãi, xem ra viện trưởng ký thác kỳ vọng rất cao đối với vị thiên kiêu này.
"Ngày mai truyền lời, ta muốn gặp mặt nàng."
"Vâng, viện trưởng."
Ngày thứ hai, Lâm Vi Vi bị lão sư kêu lên, sau đó cũng không lâu lắm nàng đã rầu rĩ không vui trở về.
"Tiểu Phàm ca, về sau muội không thể thường xuyên gặp ca được nữa!"
Lông mày Lâm Bắc Phàm nhướng cao: "Tên hỗn đản nào muốn chia rẽ chúng ta? Muội nói tên cho ca, ca đi đánh hắn ta thành một đống phân!"
Lâm Vi Vi bật cười: "Tiểu Phàm ca, kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là muội được viện trưởng thu làm đồ đệ, cho nên phải khắc khổ tu luyện, không thể thương xuyên được gặp ca nữa."
"Viện trưởng nào không biết trời cao đất rộng như thế?" Lâm Bắc Phàm vẫn bất mãn như cũ.
Trong lòng hắn, nếu tiểu lão bà của hắn bạo phát ra, nhất định có thể đạt tới ngũ giai Siêu Phàm, thực lực còn mạnh hơn so với nhiều lão sư, thử hỏi trong học viện có tên viện trưởng nào có năng lực dạy nàng?
"Là Giang Trường Thanh viện trưởng, chính là vị lớn nhất Giang Nam kia."
"Vi Vi, ngươi nói thật sao? Thật quá tốt!" Lâm Đạo Văn vẫn luôn buồn bực không lên tiếng đột nhiên kinh hỉ: "Giang viện trưởng là người mạnh nhất trong học viện, trong toàn bộ Giang Nam khu, có thực lực Siêu Phàm cửu giai, hơn nữa còn là một tu chân giả, có hắn dạy ngươi tuyệt đối là phúc phận lớn lao!"