Tả Thanh Đằng bắt hết tất cả người chơi trò chơi, sau đó nhanh chóng chạy về phía Giang Nam thành gần nhất.
Khi Tả Thanh Đằng âm thầm tiến vào trong Giang Nam thành, sau đó yên lặng nghe ngóng tin tức, sau đó tiến hành so sánh với ký ức của người kia, đạt được tình huống tương đối chính xác.
Đây là một thế giới linh khí khôi phục, tràn ngập cơ duyên, thiên kiêu bản thổ vô số, còn có nhân vật thiên kiêu đến từ thế giới khác, cùng nhau hợp thành một thời tu luyện hoàng kim thịnh thế.
Bởi vì thế giới này tràn đầy kỳ tích và thần bí, cho nên đưa tới trò chơi chi thần thăm dò, lợi dụng một game giả lập Vạn Tộc vượt ngang lưỡng giới, suất lĩnh nhân mã của mình xâm lấn thế giới linh khí khôi phục.
Đáng tiếc lại gặp phải trận Waterloo, 150 ức đại quân đều bị bắt, cho nên bọn hắn mới áp dụng phương thức tương đối quanh co, mượn việc chui vào trong thành thị nhân loại, nghe ngóng tin tức, mượn cơ hội mưu đồ.
Mà hắn ta gặp phải chính là một tiểu đội người chơi trong đó.
Tin tức liên quan tới hai tên thuộc hạ của hắn ta cũng thăm dò được rồi.
Một năm trước có thể là tới bắt người xuyên việt, kết quả làm lớn chuyện lên, khả năng bị một vị thiên kiêu nào đó giết chết rồi.
Thuộc hạ chết thì đã chết, cùng lắm thì kiếm thêm là được, hắn ta cũng không phải rất quan tâm.
Bây giờ quan tâm hơn chính là, có thể mưu lợi bất chính ở thế giới này hay không.
Làm hắn ta yên tâm là, bởi vì thời gian nơi này khôi phục linh khí còn ngắn, trước mắt còn không có cao thủ cấp bậc Chí Tôn.
Chỉ cần không có Chí Tôn, hắn ta liền không sợ hãi.
Thế là, hắn ta quyết định không khiêm tốn nữa, nhất phi trùng thiên, tản ra uy thế của Đại Tôn Giả, lớn tiếng hô to: "Thời Không lâu chủ, mời hiện thân một lần! Tại hạ Tả Thanh Đằng, đến từ Phòng quản lý người xuyên việt, có chuyện trọng yếu thương lượng!"
Mọi người bị cỗ khí thế này ép tới không thở nổi, nhìn Tả Thanh Đằng trên đỉnh đầu, ánh mắt sợ hãi.
"Đại Tôn Giả! Một vị Đại Tôn Giả thần bí!"
"Hắn ta đến từ Phòng quản lý người xuyên việt, chẳng lẽ là muốn đòi một câu trả lời cho hai người áo đen kia?"
"Thế mà trực diện với Thời Không lâu chủ, thật sự can đảm!"
"Bây giờ thật sự là thời buổi rối loạn!"
...
Lâm Vi Vi cầm kiếm phóng lên tận trời, cẩn thận nhìn xem Tả Thanh Đằng.
Còn có các đại thiên kiêu Tôn Giả cũng nhất phi trùng thiên, không gần không xa vây quanh Tả Thanh Đằng ở chính giữa.
Nhưng là đối với những người này, Tả Thanh Đằng đều không để trong lòng.
Duy nhất có thể để cho hắn ta chú ý, cũng chỉ có Thời Không lâu chủ cùng Dạ Ma.
"Chuyện gì?" Thanh âm của Thời Không lâu chủ truyền tới.
Tả Thanh Đằng dừng một chút, nói: "Ta vừa tới thế giới này, biết trước đây không lâu, thế giới của các ngươi và thế giới trò chơi triển khai một trận đại chiến, các ngươi bắt 150 ức đại quân người chơi dị giới làm tù binh, lấy được đại thắng! Ở đây chúc mừng Thời Không lâu chủ, các vị thiên kiêu, cùng tất cả những người tu luyện trước, chúc các ngươi lấy được sự thắng lợi trận chiến cấp thế giới!"
"Có chuyện gì nói thẳng đi, đừng có quanh co lòng vòng." Thanh âm của Thời Không lâu chủ lần nữa truyền đến.
"Tốt, sảng khoái, ta đi thẳng vào vấn đề vậy!" Trên mặt Tả Thanh Đằng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Các vị đều biết ta là tới từ Phòng quản lý người xuyên việt, không thể tách rời với người xuyên việt, cho nên ta muốn tiếp nhận toàn bộ 150 ức người chơi dị giới này. Thứ nhất có thể trợ giúp các vị trừ bỏ họa lớn trong lòng, thứ hai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của phòng quản lý, nhất cử lưỡng tiện, được chứ?"
Mỗi một người xuyên việt đều là vốn tài nguyên quý giá, mặc kệ là bởi vì phương thức mà xuyên qua, có thể xuyên qua vốn là có chỗ bất phàm, Phòng quản lý người xuyên việt của bọn hắn đều có thể lấy được lợi ích cực kỳ lớn từ trong đó.
Cho dù là một người xuyên việt bình thường, cũng có thể chộp tới, rút ra khí vận trên người.
Mà những người chơi trò chơi bị tóm lấy này, chính là một món tài sản khổng lồ.
Bởi vì bọn hắn đến từ một thế giới có thần, trên thân tràn đầy thần tính. Mặc dù thần tính trên thân mỗi người tương đối nhạt, nhưng nhiều người như vậy cộng lại sẽ tương đối khả quan.
Những thần tính này có thể bị bọn hắn thu thập lại, tác dụng rất nhiều.
Nghe Tả Thanh Đằng, mọi người rơi vào trầm tư, cân nhắc sự khả thi của phương án này.
Thời Không lâu chủ hỏi: "Không sợ đắc tội trò chơi chi thần?"
Tả Thanh Đằng cười lắc đầu: "Đương nhiên không sợ, bởi vì phía sau chúng ta cũng có thần, không sợ gì! Ngoại trừ thần, phòng quản lý của chúng ta còn có ngũ đại cường giả Chí Tôn, hơn 50 vị cường giả cấp bậc Đại Tôn Giả, hơn ngàn vị Tôn Giả, là một tổ chức siêu nhiên vượt ngang mấy ngàn thế giới, thực lực hùng hậu! Chỉ cần thần không cách nào giáng lâm, chúng ta sẽ có thể muốn làm gì thì làm!"
Đám người phát ra từng đợt tiếng kinh hô.
Có thần! Ngũ đại Chí Tôn! Hơn 50 vị Đại Tôn Giả! Hơn 1000 vị Tôn Giả!
Vượt ngang mấy ngàn thế giới!
Đây là một thế lực siêu nhiên kinh khủng cỡ nào?
Nhân tộc của bọn họ ngay cả một vị Chí Tôn cũng không có, xem như Đại Tôn Giả cũng mới miễn cưỡng góp đủ 5 người, chênh lệch quá xa.
Nếu như đắc tội một thế lực như vậy, vậy thì tuyệt đối xong rồi.
Rất nhiều người đã có khuynh hướng giao người chơi dị giới cho cho Tả Thanh Đằng, dù sao những người chơi kia giữ lại cũng vô dụng.
Thế nhưng là ý nghĩ này làm cho người ta rất xấu hổ, không phải gián tiếp tỏ ra yếu thế sao?
Bọn họ đem vấn đề này giao cho trụ cột của nhân tộc Thời Không lâu chủ.
Thanh âm của Thời Không lâu chủ không mặn không nhạt truyền tới: "Thật là uy phong a, ngươi đây là uy hiếp sao?"
"Từ một loại trình độ nào đó mà nói..." Tả Thanh Đằng cười nhạt một tiếng: "Đúng thế."
Thế cục đột nhiên xiết chặt, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Thế nào, muốn động thủ với ta?" Tả Thanh Đằng lộ ra nụ cười khinh thường: "Ta khuyên các ngươi vẫn nên từ bỏ đi, miễn cho tổn thương hòa khí! Không phải ta xem thường các ngươi, mà là thực lực của các ngươi thật ...thật sự không được!"
Tả Thanh Đằng lại một lần tản ra khí thế của mình, cỗ khí thế này liên tục tăng lên, thẳng đến khi đạt Thiên Nhân lục giai.
Tất cả mọi người ở đây, cho dù là Lâm Vi Vi, cũng bị hoàn toàn áp bách xuống.
Đây chính là trấn áp của thượng vị giả đối với hạ vị giả.
Mọi người cả tòa thành thị run lẩy bẩy.
"Làm càn!" Một bàn tay linh khí từ trên trời giáng xuống.
"Lĩnh giáo cao chiêu!" Tả Thanh Đằng đánh ra một quyền lên phía trên, quyền thế hóa thành một quyền ấn cực lớn.
Bàn tay linh khí to lớn không có đón đỡ, mà là linh hoạt tránh thoát, sau đó duỗi ngón bắn ra, Tả Thanh Đằng vội vàng không kịp chuẩn bị, bị bắn ra đến một ngọn núi lớn cách mấy trăm vạn cây số, đánh ra một hố sâu vài vạn mét.
"Ngươi đáng chết, Thời Không lâu chủ!" Tả Thanh Đằng lửa giận vạn trượng.
Thế mà bị người khác xem như viên đạn bắn đi, đây quả thực là một loại nhục nhã!
"Chết là ngươi!" Lại một bàn tay đánh xuống.
Tả Thanh Đằng triệu hồi ra vũ khí, kia là một chiếc Hoàng Kim Đại Chung, là hắn ta thu thập trân tài nhiều năm chế tạo thành, chấn một cái sơn hà vỡ vụn, chấn hai lần nhật nguyệt phá vỡ, chấn ba lần càn khôn điên đảo, tương đương với Thánh Binh.
"Ông" "Ông" "Ông "
Tả Thanh Đằng liên tục chấn ba lần.
Núi sông phương viên mấy chục vạn dặm đều bị chấn nát, thế mà không hủy diệt được bàn tay lớn kia.
Bàn tay lớn kia chỉ hơi điểm xuống một chút.
Hoàng Kim Đại Chung tương đương với Thánh Binh liền bị hắn điểm nát.
"Làm sao có thể?" Tả Thanh Đằng nghẹn ngào.