Gundam đưa tay phải ra, ngưng tụ ở tay một thanh kiếm năng lượng dài hơn trăm mét, nhanh chóng xông về Thử hoàng.
Dùng sức vung lên, trực tiếp chém trúng vào thân thể Thử hoàng.
"Ngao..." Thử hoàng phát ra kêu đau đớn.
Mặc dù chút vết thương ấy đối với Thử hoàng to lớn mà nói không tính là gì, nhưng thật sự rất đau, giống như là bị kim đâm vào da, máu màu lam chảy ra xối xả.
Lâm Bắc Phàm nói lời châm chọc: "Da của Yêu Hoàng đúng là đủ dày, đâm sâu như vậy, chỉ làm bị thương da mà thôi."
"Nhân tộc đáng chết, ta giết ngươi!" Thử hoàng gầm thét, lông mao trên người lại sáng lên, biến thành kiên binh lợi khí.
Gundam huy động kiếm năng lượng to lớn, trực tiếp chặt đứt lông tóc, sau đó lại đâm một đao.
"Ngao..." Thử hoàng lại kêu.
Thân thể nhanh chóng run run, quăng Gundam bay ra ngoài.
Gundam thiểm thước, né tránh một đợt công kích của Thử hoàng, thay đổi vị trí, tiếp tục công kích, kiếm năng lượng trên tay đã kéo dài đến một ngàn mét, đây là chiều dài cực hạn của kiếm năng lượng.
Gundam giơ kiếm năng lượng lên, lại một lần nữa thọc vào.
"Ngao..." Thử hoàng lại kêu.
Lần này đâm vào cơ bắp, vô cùng đau, nhìn Thử hoàng diện mục dữ tợn là biết.
Sau khi đâm xong một đao kia, Lâm Bắc Phàm lại thiểm thước, đổi vị trí khác, phát huy đến cực hạn phương pháp chiến đấu hèn mọn này.
Thử hoàng một mực bị động chịu đòn, không chịu nổi, thân thể nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng trở nên nhỏ bằng Gundam, lớn tiếng nói: "Nhân tộc, lúc này xem ngươi làm kiểu gì?"
"Nhỏ đi dễ đánh hơn!" Gundam thu hồi kiếm năng lượng, tay không tấc sắt xông lên, bắt đầu chơi vật lộn.
Dựa vào cự giáp sắt thép da dày thịt béo, Gundam có được năng lực phòng ngự tương đương với Luyện Thể giả cấp bậc Đại Tôn Giả, lại thêm kỹ năng vật lộn của Lâm Bắc Phàm, Thử hoàng bị đánh chạy trối chết.
Cuối cùng thu nhỏ lại, đào đất trốn tiếp.
Cuối cùng lại còn nói ra câu uy hiếp ngoài mạnh trong yếu: "Nhân tộc, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta mạnh lên sẽ đến thu thập ngươi!"
"Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!" Gundam không có công năng thu nhỏ, chỉ có thể nhìn đối phương chạy trốn.
Lâm Bắc Phàm hưng phấn nói: "Bộ chiến hạm này thật sự có năng lực chống lại Yêu Hoàng! Thử hoàng mặc dù không tính quá mạnh, cũng là một con tiểu Yêu Hoàng, thế nhưng vẫn cứ bị chiến hạm đánh cho không biết đâu mà lần, quá tuyệt vời!"
Vũ Phinh Đình cũng rất hưng phấn: "Đúng vậy a, ban đầu ở trong sự ước lượng của ta, đối mặt Yêu Hoàng chỉ có thể giữ cho không bại, không nghĩ tới thế mà còn có thể lấy được thắng lợi, chiến hạm Yêu Hoàng rốt cục chế tạo thành công rồi!"
Sau đó mị nhãn liếc Lâm Bắc Phàm một chút, giống như cười mà không phải cười: "Chẳng qua, có thể lấy được hiệu quả lớn như thế, vẫn phải xem người điều khiển! Lâm Bắc Phàm, chẳng lẽ ngươi không có cái gì muốn nói sao?"
"Nói cái gì?" Lâm Bắc Phàm ngây thơ.
"Nói một chút kỹ xảo chiến đấu của ngươi vì sao lại lô hỏa thuần thanh như thế? Vì cái gì tiết tấu chiến đấu ngươi nắm chắc tốt như vậy, ở bên trong những người ta từng gặp qua cũng chỉ có mấy vị thiên kiêu có thể so sánh! Ngươi... có phải có bí mật gì hay không?"
"Không sai, ta có một bí mật, bí mật này không tầm thường. Lúc đầu ta cho là sẽ chôn sâu trong bụng cả một đời này, đã bị ngươi phát hiện, ta dự định nói thật với ngươi!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.
"Bí mật gì?" Vũ Phinh Đình lập tức lại gần, hai mắt xinh đẹp chứa đầy sự hiếu kì nồng đậm.
Nàng cũng vẫn luôn cảm giác Lâm Bắc Phàm thần thần bí bí, mỗi ngày làm ổ trong nhà, không đi ra tranh đoạt cơ duyên, trải qua sinh hoạt đơn giản không thể đơn giản hơn nữa, thế nhưng thực lực lại đang không ngừng mạnh lên...
Hơn nữa, bên người luôn luôn hội tụ mấy người kỳ kỳ quái quái, cự nhân Chu Đại Đảm, Son Goku, Na Tra, Tiểu Niếp Niếp...
Dạng người này, nếu như trên thân không có bí mật mới là lạ.
Nàng vẫn luôn rất hiếu kì, điều này đối với nàng có lực hấp dẫn cực kì mạnh mẽ, chẳng lẽ bí mật của Lâm Bắc Phàm sắp mở ra sao?
Trong lòng Vũ Phinh Đình hồi hộp, nhỏ giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra!"
"Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Kỳ thật bí mật của ta là..."
"Là cái gì?" Vũ Phinh Đình nhịn không được lại hỏi.
"Bí mật của ta là..." Lâm Bắc Phàm lại nói.
"Mau nói, gấp muốn chết ta rồi!" Vũ Phinh Đình thúc giục.
"Bí mật của ta là... Ta chính là bản tôn của Dạ Ma, lợi hại không?" Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng nói.
Nhìn Vũ Phinh Đình một mặt ngẩn ra, Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Bí mật này giấu ở trong lòng ta quá lâu, ta một mực không dám nói ra, bởi vì ta sợ sau khi thân phận ta lộ ra ánh sáng, sẽ có cuồng phong sóng gió mãnh liệt mà đến, người đến tranh nhau sinh con cho ta, cản cũng không cản được. Cho nên suy nghĩ vì đông đảo chị em phụ nữ, chỉ có thể lựa chọn che giấu tung tích!"
Vũ Phinh Đình: "..."
"Bây giờ ngươi biết được thân phận chân thật, có phải bị phong thái cái thế của ta mê hoặc hay không?" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói: "Nếu như ngươi thực sự không nhịn được, cứ thỏa thích đẩy ngã ta đi, ta sẽ không phản kháng!"
Vũ Phinh Đình: "..."
"Ngươi... Dạ Ma?" Vũ Phinh Đình vô lực lấy tay nâng trán.
Sau đó chăm chú nhìn Lâm Bắc Phàm, từ trên nhìn xuống, lại từ nhìn từ dưới lên trên, bên trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ không thể che giấu được : "Đừng nói giỡn, bằng vào bộ dáng bại hoại vô sỉ này của ngươi đừng vũ nhục hai chữ Dạ Ma được không?"
Lúc này, thiên sứ Aryan còn buồn ngủ chui ra từ thân thể Lâm Bắc Phàm, phát ra sự lên án mãnh liệt: "Lão bản, ta không thể không nói ngươi, ta khó có được một kì nghỉ dài hạn, đang ngủ ngon giấc cũng bị sự vô sỉ của ngươi đánh thức. Ngươi thế mà có mặt mũi nói mình là Dạ Ma, ngươi sao không nói ngươi là Thời Không lâu chủ đi?"
"Kỳ thật, ta cũng là Thời Không lâu chủ, ba người chúng ta là cùng một thân phận!" Lâm Bắc Phàm tiếp tục chững chạc đàng nói.
"Xéo đi!" Hai nữ nhân trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm ngửa mặt lên trời thở dài: "Nói thật cũng không ai tin, cái thế đạo này!"
Không bao lâu, thiên sứ Aryan lại lui về trong thân thể Lâm Bắc Phàm ngủ lại một giấc quên trời đất.
Theo như nàng nói, người chơi thế giới trò chơi xâm lấn, không cần vào trò chơi Vạn Tộc đánh quái nhặt đồ nữa, nàng phải vui vẻ ngủ một giấc thật đã, đền bù sự thiếu hụt mấy năm qua.
Kỳ thật, Lâm Bắc Phàm thấy nàng thuần túy là bị bệnh ung thư lười, ở thế giới cũ khẳng định cũng là một nữ nhân lười.
Đánh xong Thử hoàng, Lâm Bắc Phàm lái chiến hạm nhanh chóng bay trở về Giang Nam.
Vũ Phinh Đình đi xuống chiến hạm, sau đó ngẩng đầu nhìn một chút chiếc chiến hạm vừa mới đánh cho một con Yêu Vương chạy trối chết này, vuốt ve thân chiến hạm đẹp đẽ, im lặng thật lâu, sau đó không nỡ mà nói: "Chiếc chiến hạm này là tác phẩm hài lòng nhất đời ta từng chế tạo ra, chỉ sợ ta sẽ không còn cơ hội chế tạo ra chiến hạm hoàn mỹ nhất nữa, đáng tiếc từ nay về sau là của ngươi rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận dùng nó thật tốt! Nếu như ngươi để cho ta biết đối xử với nó không tốt, ta nhất định sẽ cướp về!"
Thời điểm nói xong lời cuối cùng còn nắm chặt nắm đấm, hung hăng uy hiếp.