Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 467 - Chương 467. Đăng Đỉnh, Tiến Vào Man Thần Điện!

Chương 467. Đăng đỉnh, tiến vào Man Thần điện! Chương 467. Đăng đỉnh, tiến vào Man Thần điện!

Cho dù lời đồn khủng bố như vậy, Lâm Bắc Phàm vẫn quyết định muốn đăng đỉnh.

Thế là hắn tạm biệt mọi người, nhanh chóng leo lên trên núi.

Hiện tại trở thành Chí Tôn, cường đại hơn gấp trăm lần so với lúc trước, cho nên Lâm Bắc Phàm đứng lên vô cùng nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đạp mạnh đã là hơn trăm mét, sau khi nhảy mấy cái, chớp mắt đã đạt tới giữa sườn núi.

Lần trước, hắn cũng đạt tới nơi này mới không đi lên được nữa, từ nơi này trèo lên trên, áp lực tăng lên mấy lần.

Mỗi một bước đi, áp lực đều vô cùng lớn.

Tôn Giả trở xuống, chỉ sợ bị ép thành thịt muối.

Nếu như là Tôn Giả, ở chỗ này cũng hoàn toàn không động được.

Thực lực Đại Tôn Giả, ngay cả eo cũng không thẳng lên được.

Hiện tại Lâm Bắc Phàm cảm giác còn tốt, mặc dù còn dư lực, nhưng cũng không muốn lãng phí sức lực, từng bước từng bước đi lên trên núi.

Dọc theo con đường này đều vô cùng yên tĩnh, không có một tiếng chim hót trùng kêu, cũng không có hoa cỏ cây cối, tất cả đều là tảng đá trụi lủi, tính chất vô cùng cứng rắn, một kích toàn lực của Lâm Bắc Phàm cũng mới có thể đánh ra một cái hố nhỏ.

Áp lực càng lúc càng lớn, tốc độ của Lâm Bắc Phàm càng ngày càng chậm, nhưng vẫn đang tiến lên.

Cứ đi như thế hơn nửa tháng, trước mắt đột nhiên mở rộng ra.

Phóng mắt nhìn lại, thấy được mấy dãy núi non chập chùng, cao vút ở trong giữa mây.

Từ trên cao nhìn xuống thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Đồng thời, Lâm Bắc Phàm cảm giác áp lực trên người đột nhiên biến mất.

"Lên đỉnh rồi sao?" Lâm Bắc Phàm tự nói.

Lại nhìn chung quanh một lần, trông thấy dãy núi xa xa có một sơn động thần bí, trên đó viết "Man Thần điện", nhưng cũng không thần thánh, phảng phất từ bên trong lộ ra từng đợt gió lạnh, còn có điềm chẳng lành.

Phảng phất ác ma há miệng ra, muốn thôn phệ hết thảy.

Lâm Bắc Phàm cảm giác cơ duyên của mình là ở chỗ này.

Sau mấy bước nhảy về phía trước, Lâm Bắc Phàm tiến vào trong sơn động, lại đấu chuyển tinh di đi vào bên trong một con đường hầm cực lớn.

Không có đường lui, chỉ có con đường phía trước, phía trước mơ hồ có tinh quang lấp lóe, còn có thanh âm mài đao.

Lâm Bắc Phàm kẻ tài cao gan cũng lớn, thuận theo ánh sáng tiếp tục tiến lên.

Kết quả, trông thấy một người tóc tai bù xù, vóc người khôi ngô đang mài đao ngay dưới ánh đèn.

Người này toàn thân quần áo tả tơi, chỉ còn mấy khối vải nát treo trên thân, giày trên chân đã nát, toàn thân bẩn thỉu, lại tản ra khí tức kinh khủng tuyệt luân của Chí Tôn.

Còn có cây đao kia trên tay hắn ta, mặc dù gãy mất một đoạn, nhưng cũng cực kì khủng bố.

Bởi vì đó là một thanh Đế binh, phía trên có một chữ "Hồng".

Tròng mắt Lâm Bắc Phàm hơi híp lại: "Ngươi là... Hồng Man Đế?"

Sau khi biết trên núi tràn ngập điều chẳng lành, Lâm Bắc Phàm chuẩn bị đầy đủ, vô cùng rõ ràng chuyện liên quan tới Man Đế lần trước đăng đỉnh.

Người trước mắt, chính là một trong những Man Đế cường đại nhất bên trên lịch sử của Man Thần đại lục, đã từng nhất thống Man Thần đại lục, tự xưng là "Hồng", tất cả mọi người gọi hắn là Hồng Man Đế, hoặc trực tiếp xưng là Hồng Đế.

Năm tộc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ dưới chân núi chính là đã thuộc hạ đã từng cùng hắn ta đánh thiên hạ.

Thân thể người nọ dừng lại, tiếng mài đao ngừng lại, sau đó hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy cặp mắt kia đã không còn, đen ngòm, vô cùng quỷ dị. Hơn nữa gương mặt kia của hắn ta cũng vô cùng khô cạn, tựa như một lớp da dán ở bên trên xương cốt, nhìn cách xa một chút còn tưởng rằng là đầu lâu.

Bộ ngực của hắn ta lộ ra, thế mà thấy được rất nhiều vết thương, xương cốt nội tạng đều lộ ra, vậy mà chưa chết.

Không thể nói chưa chết, mà là trạng thái bất tử bất diệt.

Vốn hẳn nên chết rồi, lại dựa vào một cỗ ý chí sống tiếp, tình huống này có chút giống với Thân Công Báo lúc trước.

Hồng Đế mở miệng, thanh âm khô khốc: "Đừng qua đó... Không thì phải... chết!"

Tiếp theo, tiếp tục mài đao, động tác cứng ngắc.

Lâm Bắc Phàm nói: "Thế nhưng ta nhất định phải qua đó!"

Tiếng mài đao lại ngừng, Hồng Đế lập tức bổ một đao tới: "Vậy thì... chết!"

Lâm Bắc Phàm duỗi ra hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng tiếp được.

Hồng Đế thu đao, tiếp tục ngồi xổm xuống mài đao, nói: "Ngươi... mạnh hơn so với ta... Có thể qua đó!"

"Cảm ơn sự nhắc nhở!" Lâm Bắc Phàm vượt qua hắn ta, đi lên phía trước.

Không lâu sau đó, tiếng mài đao lại một lần nữa dừng lại.

Hồng Đế hơi hơi xoay nhìn về phương hướng Lâm Bắc Phàm rời đi, không nhúc nhích.

Lâm Bắc Phàm tiến lên, trên đường cũng không đơn điệu, thấy được rất nhiều mảnh vỡ của binh khí, vụn vặt lẻ tẻ rơi trên mặt đất.

Lâm Bắc Phàm nhặt lên xem, hoàn toàn đều là vật liệu Đế binh, bị người đánh nát, tản mát ở thông đạo.

Cũng là mang ý nghĩa, Man Đế thời trước đều từng tới nơi đây, đồng thời gặp phải việc chẳng lành.

"Không biết đời trước Man Đế đến cùng gặp cái gì, ngay cả Đế binh cũng bị đánh nát... Sẽ là thần sao?" Lâm Bắc Phàm tự nói, cảnh giác trong lòng lại cao thêm một tầng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục tiến lên, mỗi một bước đều chú ý cẩn thận.

Thế nhưng bảy lần quặt tám lần rẽ, đi ba ngày đều không đi đến điểm cuối cùng, mảnh vỡ binh khí gặp phải trở nên nhiều hơn.

Lâm Bắc Phàm còn nhận ra mấy cái mảnh vỡ binh khí trong đó.

"Thanh này hẳn là Tử Kim Chùy của Lực Đế, là dùng tử kim sa luyện chế mà thành, không thể phá vỡ, nặng đến 108 vạn kg, trong thiên hạ ngoại trừ Lực Đế không người có thể giơ lên. Nhưng lại bị người ta bóp nát..."

"Thanh này hẳn là Khai Thiên Phủ của Phủ Đế, trong một trận chiến kinh thiên, có thể bổ ra đại lục! Đáng tiếc hiện tại chỉ còn lại một cái cán búa..."

"Đây cũng là Lang Nha Bổng của Lang Đế, là một thanh Đế binh tự nhiên, kết quả cũng nát..."

"Đây là mảnh vỡ thuộc thanh đao kia của Hồng Đế, bị người dùng lợi khí chặt gãy, hẳn là bị Khai Thiên Phủ chém đứt. Chẳng lẽ, Hồng Đế và Phủ Đế từng đánh một trận? Bọn hắn cách xa nhau 10 vạn năm đấy..."

Hai thanh Đế binh không cùng thời đại cũng giao phong, càng ngày càng quỷ dị.

Hơn nữa loại tình huống này không chỉ một lần. Lâm Bắc Phàm căn cứ mảnh vỡ binh khí ở hiện trường để suy đoán, phát hiện rất nhiều binh khí đều từng đánh nhau, thời gian cách xa nhau 20 vạn năm cũng có, thế nhưng một vị Man Đế nhiều nhất chỉ có thể sống trên vạn năm...

Mang theo trái tim hiếu kì và cẩn thận, Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi lên phía trước, rốt cục tiến vào một mảnh không gian cực lớn.

Đây là một không gian màu máu rất lớn, vách đá xung quanh đều là màu máu huyết hồng, còn có rất nhiều kinh mạch thô to màu đỏ phân bố lít nha lít nhít ở trên vách tường, nhìn đặc biệt khiếp người.

Ở phía trên vùng không gian này trưng bày chỉnh tề mười mấy cái quan tài đá to lớn.

Cho dù thạch quan không mở ra, từ bên trong phát ra khí tức, Lâm Bắc Phàm có thể phán đoán, Man Đế ở bên trong.

Về phần có chết hay không, Lâm Bắc Phàm cũng không dám khẳng định.

Đúng lúc này, một chiếc quan tài lớn ở giữa đột nhiên mở ra, từ bên trong leo ra một người cao lớn uy vũ, lạnh lùng vô tình nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: "Lại tới một người, dâng lên thể xác của ngươi đi, Man Thần sẽ ban thưởng cho ngươi vĩnh sinh!"

"Ngươi là người phương nào?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Bản tọa... Chiến Thiên Đế!" Người kia nói.

Bình Luận (0)
Comment