Về sau, lại có một vị Ma Hoàng tiến vào, cung kính nói: "Bẩm báo bệ hạ, 7 vị Ma Đế: Luân Hồi Ma Đế, Huyết Ngục Ma Đế,... phái sứ thần tới, thương thảo việc cùng nhau khai phát dị giới. Hiện tại, bọn hắn đang chờ ở ngay ngoài cung điện."
Huyền Thiên Ma Đế sầm mặt lại: "Ta trả giá thật lớn, ta đả thông con đường giữa hai giới, thế giới này là của ta, dựa vào cái gì để bọn hắn mưu lợi bất chính? Bảo bọn hắn từ đâu tới đây thì cút về chỗ đó đi!"
"Vâng, bệ hạ!" Thị vệ đang muốn cáo lui.
"Chờ một chút, Vô Thiên Ma Đế không phái người đến?" Huyền Thiên Ma Đế hỏi.
Làm một trong chín đại Ma Đế của ma giới, nhưng có thể để cho hắn ta kiêng kị, chỉ có một mình Vô Thiên Ma Đế.
Đây là một vị Ma Đế khiến cho người ta nhìn không ra sâu cạn, thành đế sớm hơn mấy chục vạn năm so với hắn ta, thế nhưng vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, rất ít xuất thủ, thậm chí rất nhiều ma đô không biết có một vị Ma Đế này.
Thế nhưng Huyền Thiên Ma Đế biết rõ, đây là một vị Ma Đế cường đại thâm bất khả trắc.
Trước đó khi hắn ta còn không thành đế, chính mắt thấy Vô Thiên Ma Đế xuất thủ một lần, hắn ta tự dự đoán chính mình lúc này cũng yếu hơn ba phần.
Bây giờ, mấy chục vạn năm qua đi, hắn khẳng định càng thêm cường đại.
Huyền Thiên Ma Đế thậm chí hoài nghi, hắn khả năng đã tu luyện đến đỉnh phong cảnh giới Ma Đế.
Cường đại thì cũng thôi đi, mấu chốt còn thâm bất khả trắc, làm cho người ta không đoán được suy nghĩ.
Nhìn chung, các cơ duyên trọng đại mấy chục vạn năm qua, mỗi một lần mấy vị Ma Đế đánh tới cuối cùng, đều bị người khác nhanh chân đến trước, không cách nào phát hiện, hắn ta hoài nghi bàn tay phía sau chính là Vô Thiên Ma Đế.
Không thì, khiếm tốn phát triển như vậy, hắn tu luyện đến Ma Đế cảnh giới như thế nào?
Nếu như Ma Đế muốn tiến thêm một bước cũng là cần cơ duyên.
Lần này là mưu đoạt cả một đại thế giới linh khí, cơ duyên to lớn như vậy, làm sao hắn lại bỏ lỡ được?
"Hồi bẩm bệ hạ, không có người của Vô Thiên Ma Đế người!" Thị vệ trả lời.
"Ngươi đi xuống đi!" Huyền Thiên Ma Đế phất tay.
"Thuộc hạ cáo lui!" Thị vệ lui đi.
Không đạt được tin tức của Vô Thiên Ma Đế, Huyền Thiên Ma Đế cảm thấy có chút thất vọng, cũng không có lòng tu luyện.
Hắn ta tình nguyện Vô Thiên Ma Đế phái người tới đòi hỏi lợi ích, cũng không hi vọng hắn không nói năng gì. Hiện tại hắn ta đã có một loại trực giác mãnh liệt, Vô Thiên Ma Đế đang ủ mưu nào đó, chỉ sợ sẽ là thế giới sau lưng của hắn ta.
"Vẫn là mau chóng chinh phục dị giới đi, mặc kệ Vô Thiên Ma Đế có thủ đoạn gì, cuối cùng đều không có tác dụng." Huyền Thiên Ma Đế lắc đầu, sau đó diện mục trở nên dữ tợn: "U Minh, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Huyền Thiên Ma Đế, chính là phụ thân của U Minh chi chủ.
Hắn ta có mười mấy đứa con trai, nhưng U Minh là xuất sắc nhất, bước ra U Minh chi đạo, khai sáng U Minh giới, sáng tạo ra U Minh tộc, tự xưng U Minh chi chủ, là người duy nhất có thể vượt qua hắn ta.
U Minh dã tâm bừng bừng, cũng mơ ước vượt qua phụ thân nhà mình, thế là đi lên con đường thôn phệ vạn giới.
Một lần đi này chính là mấy ngàn năm, tin tức hoàn toàn không có.
Nhưng hắn ta cũng không thèm để ý, bởi vì đối với thiên ma tới nói, tuổi thọ thứ này không đáng tiền, thiên ma bình thường đều nắm chắc ngàn năm tuổi thọ, huống chi nhi tử thực lực xuất chúng của hắn ta?
Tựa như hắn ta, đã sống mấy chục vạn năm, hiện tại vẫn duy trì đỉnh phong như cũ, là một trong những cự đầu của ma giới.
Thế nhưng trước đây không lâu, hắn ta nhìn thấy U Minh giới của nhi tử sụp đổ.
Điều này có ý nghĩa, con của hắn ta đã chết rồi.
Nhi tử xuất sắc nhất chết rồi, điều này khiến hắn ta hận muốn điên lên, thế là hắn khóa chặt thế giới cuối cùng mà nhi tử biến mất, lại trả ra một cái giá to lớn đả thông con đường giữa hai giới, hắn ta muốn chinh phục thế giới của đối phương, giết chết toàn bộ sinh linh, báo thù cho nhi tử của hắn.
Không thể không nói, người sở hữu Hệ thống Não Động Chu Dịch thay Lâm Bắc Phàm cõng một nỗi oan cực lớn.
...
Lúc này, ở một bí cảnh không biết tên của thế giới linh khí khôi phục.
Đây là một bí cảnh cực kì xinh đẹp, trời cao mây mỏng, gió thổi chầm chậm, khí hậu dễ chịu, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, linh khí vô cùng nồng đậm, như là chốn đào nguyên.
Ở chỗ này có rất nhiều người, cũng có rất nhiều yêu.
Nhưng lại không có đánh nhau, ngược lại bình an vô sự sinh hoạt, thậm chí còn giúp đỡ lẫn nhau.
Ở bên trên một thảm cỏ xanh tươi tốt nở rộ, đang có một nữ tử như là tiên nữ giảng bài cho một đám học sinh.
Nữ nhân này cực kì đặc biệt, đầu người thân rắn, mặc dù nhìn giống yêu quái, nhưng toàn thân trên dưới tràn đầy linh khí, một cái nhăn mày một nụ cười đều vô cùng động lòng người, thanh âm thanh thúy.
Học sinh mà nàng dạy cũng cực kì đặc biệt, có trẻ con, cũng có yêu thú.
Chủng tộc khác biệt, hình thể khác biệt cũng rất lớn, nhưng lại cẩn thận ngồi xen vào cùng nhau, cùng nhau nghe giảng bài.
Nữ tử này nhẹ nhàng vung tay lên, trước mắt xuất hiện một màn nước rất lớn.
"Hôm nay ta sẽ dạy mọi người mấy chữ mới!" Nữ tử nhẹ giọng cười một tiếng, trên tay có thêm một chiếc bút lông từ linh khí hóa thành, vẩy mực lên trên màn nước to lớn, nói: "Đây là chữ cái thứ nhất ta dạy cho mọi người: một chữ Ái! Mọi người nhìn xem, có khác biệt gì không?"
Hài tử bên dưới nhanh chóng giơ tay lên.
"Linh Nhi lão sư, bên trong chữ Ái có một chữ Tâm!"
"Hơn nữa chữ Tâm ở giữa, tựa như vị trí trái tim của chúng ta vậy!"
...
Các tiểu yêu thú bên cạnh cũng gật đầu, thỉnh thoảng gầm nhẹ một tiếng, biểu thị đồng ý.
Một tiểu nữ oa đáng yêu vỗ vỗ chân một con chó đen bên cạnh, bất mãn nói: "Tiểu Hắc, nước miếng của ngươi phun vào ta rồi!"
Con chó đen kia lập tức cúi đầu tỏ ý xin lỗi.
"Ta tha thứ ngươi, nhưng mà lát nữa ngươi nhất định phải mang ta đi ra bờ sông rửa mặt, ta muốn ngồi trên lưng ngươi mà đi!" Tiểu nữ hài hưng phấn nói.
Chó đen lập tức gật đầu, dùng đầu ủi ủi nàng.
"Ức Như, đang trong lớp, nên lắng tai nghe giảng!" Linh Nhi lão sư xuất hiện ở trước mặt bé gái.
... . .
"Biết rồi, mẫu thân!" Tiểu nữ oa làm mặt quỷ.
"Khi đi học phải gọi ta là lão sư!" Trên tay Linh Nhi lão sư có thêm một chiếc thước, nghiêm túc nói: "Đưa tay ra!"
"Thôi đừng mà, đau lắm..." Ức Như tiểu nữ oa vô cùng đáng thương.
"Không đánh ngươi không nhớ lâu!" Linh Nhi lão sư vỗ một cái thật mạnh lên bàn tay của bé gái.
"Đau quá!" Nước mắt của tiểu nữ oa tuôn rơi.
Xung quanh vô luận là hài tử hay là tiểu yêu thú đều len lén bật cười.
Sau khi trừng phạt xong học sinh tinh nghịch, Linh Nhi lão sư nói tiếp: "Không sai, bên trong chữ Ái có một chữ Tâm, ở ngay chính giữa, rất giống vị trí trái tim của chúng ta. Chữ này nói cho chúng ta biết, bởi vì hữu tâm, cho nên mới có được tình yêu! Ngươi yêu người khác, cần dùng tâm! Chân thành đối đãi, dùng tâm trao đổi, mới có thể có được tình yêu của người khác, có được tình yêu của mọi người! Chỉ có trong lòng có yêu, thế giới mới có thể trở nên toàn vẹn."
Mọi người cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
"Hiện tại, mọi người viết lại mấy lần chữ này đi, sau đó nhớ kỹ!" Linh Nhi lão sư bay lên, giám sát mọi người viết chữ.
Vô luận là trẻ con hay là tiểu yêu thú đều nằm rạp trên mặt đất viết chữ rất ra dáng.
Trong đó, một đứa bé lắc lắc cánh tay, phàn nàn nói: "Linh Nhi lão sư, chữ Ái này thật là phức tạp, thật là khó viết nha!"
Ánh mắt Linh Nhi lão sư phức tạp: "Không sai, yêu là rất phức tạp, là thứ khó mà làm cho người ta hiểu được, cho nên ta mới hi vọng các ngươi có thể dùng tâm để yêu, không chỉ yêu thân nhân, yêu bằng hữu, còn phải yêu mọi người, yêu thế nhân, yêu thế giới!".