Thời khắc Huyền Thiên Ma Đế dẫn binh xâm lấn, Dạ Ma Chí Tôn hoành không xuất thế, trở tay một cái hủy diệt ức vạn thiên ma đại quân.
Đồng thời bá khí đánh vào ma giới, trọng thương Huyền Thiên Ma Đế, đánh chết hai vị Ma Đế, rơi xuonsg hai cơn mưa máu, thiên địa đồng bi, vạn vật im ắng. Sáu vị Ma Đế liên thủ còn không làm gì được, cuối cùng nghênh ngang rời đi, không người dám cản.
Một người trấn giữ một giới, sự tình hằng cổ không hề có!
Ngay cả Thiên Đình chi chủ Thiên Đế ở thời đại thần thoại trấn áp lục hợp Bát Hoang còn không làm được, nhưng Dạ Ma Chí Tôn lại làm được.
Dạ Ma đã vượt qua viễn cổ Thiên Đế, trở thành tín ngưỡng cao nhất của nhân tộc.
Nhân tộc cử hành ba ngày chúc mừng, sau đó hết thảy khôi phục như cũ.
Chí Tôn nhân tộc trấn áp thế giới, thiên ma không dám mạo hiểm xâm phạm.
Hai cái ma quật mặc dù vẫn còn có người phòng thủ, mặc dù cũng có thiên ma từ bên kia tới, nhưng những tên kia đều là thiên ma khuyết thiếu kiến thức, thiên ma cấp Ma Vương cấp trở lên đều không dám tới, sợ sẽ một đi không trở lại.
Cho nên, nhân tộc dứt khoát coi hai nơi địa phương này xem như vùng đất thí luyện, săn giết thiên ma, thu hoạch ma đan.
Mà Thủ Hộ chi thành tham chiến cũng khôi phục như cũ.
Mặc dù quan hệ với nhân tộc vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đã không còn khẩn trương như vậy.
Na Tra vẫn cứ thường xuyên đến tìm Ngao Bính chơi, lại kéo tới mấy tên tiểu đồng bọn tới cùng nhau đá cầu.
Tiểu Vũ cũng thường xuyên đến đến Thủ Hộ chi thành, thường xuyên mang rất nhiều đồ ăn ngon chia cho đám tiểu yêu quái đáng yêu trong thành.
Một số người của Thủ Hộ chi thành có thể tới thành thị nhân loại, không còn quá bị xa lánh.
Lúc này, Diệp Phàm dẫn theo cả nhà Lý Tiêu Dao, vợ chồng Trương Tiểu Phàm du lịch Thời Không lâu.
"Nơi này chính là Thời Không lâu, là đầu mối then chốt nối liền với trung tâm các thành phố lớn của nhân loại. Trong Thời Không lâu có rất nhiều công năng, tỉ như đối chiến tháp, ngộ đạo đài, còn có thời gian phòng, đây đều là những nơi cường giả thích nhất. Bởi vì kết nối với các đại thành thị của nhân loại, cho nên ở chỗ này kinh tế vô cùng phát đạt, rất nhiều thế lực và người mở cửa hàng ở chỗ này, có đấu giá hội, có con đường thương nghiệp, có ca kịch viện, vân vân, còn có rất nhiều thứ vui chơi, ta sẽ không giới thiệu ngay một lúc, các ngươi có thể đi xem mọi nơi. Khuyết điểm duy nhất chính là thu tiền có hơi đắt!" Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười giới thiệu.
"Thời Không lâu thật là thần kỳ, đặc sắc hơn nhiều so với thế giới cũ ban đầu của ta!" Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nói, hắn ta đến từ một thế giới tu tiên, con người nơi đâu không phải đang bận bịu tu luyện thì là đang vội vàng tranh đoạt cơ duyên, ngươi lừa ta gạt.
Sinh hoạt không chỉ đơn điệu buồn tẻ, hơn nữa tinh thần cũng mệt mỏi.
Nào giống thế giới bên này?
Đứng ở một bên, Lục Tuyết Kỳ nhẹ gật đầu, nào dám tưởng tượng thế giới tu luyện có thể đặc sắc như vậy?
Lý Tiêu Dao cũng sợ hãi thán phục: "Xác thực thần kỳ, thời điểm lúc trước ta vừa tới, nơi này trống rỗng, không có bao nhiêu người và cửa hàng gì cả. Thế nhưng mới qua mấy năm, nơi này đã trở nên phồn hoa như thế, khắp nơi đều là người, thật giống như một tòa thành."
Triệu Linh Nhi giữ im lặng không lên tiếng đứng ở bên cạnh, nhìn quanh bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Còn có Lý Ức Như tiểu nữ oa, lúc này đang núp ở trong ngực Triệu Linh Nhi, nhìn cái gì cũng tràn ngập tò mò giống y như mẫu thân của nàng.
"Đều là công lao của Chí Tôn!" Diệp Phàm sùng kính mà nói: "Chí Tôn có cống hiến quá lớn đối với nhân tộc, thành lập Thời Không lâu, liên thông các thành thị nhân loại cùng nhau trông coi. Thành lập truyền công điện, để nhân tộc đều có phương pháp tu luyện. Nhiều lần đánh lui yêu tộc công kích, làm yêu tộc không dám tới xâm phạm, triệt để thay đổi địa vị của nhân tộc. Còn khu trừ thiên ma, đánh bay Ma Đế, uy nghiêm hàng lâm ma giới... Từng chuyện từng chuyện như thế này, nhiều vô số kể. Nguyên nhân chính là như thế, nhân tộc mới lấy được sự phát triển ổn định. Dạ Ma Chí Tôn đã trở thành biểu tượng của nhân tộc!"
Diệp Phàm chưa từng bội phục bất luận kẻ nào, nhưng Dạ Ma tuyệt đối là một ngươi, hơn nữa là một người duy nhất.
Hắn ta đặt quyết tâm cố gắng mạnh lên, cũng trở thành Chí Tôn, thủ hộ nhân tộc.
Lúc này, một con động vật ngốc nghếch đáng yêu trắng đen xen kẽ đi về phía bọn họ.
Lý Ức Như kinh hô: "Con vật nhỏ thật là đáng yêu!"
Sau đó giãy ra khỏi vòng tay của Triệu Linh Nhi, hưng phấn tiến lên muốn chạm vào.
Triệu Linh Nhi giật nảy mình, vội vàng nói: "Ức Như, đừng qua đó! Kia là Thực Thiết Thú, thú cưỡi của thượng cổ Ma Thần Xi Vưu, chuyên ăn kim loại, vô cùng hung hãn, ngươi làm như vậy sẽ làm nó tức giận!"
Lý Ức Như bị dọa đến nỗi trợn mắt nhìn, dừng bước không tiến lên, không tin nói: "Thế nhưng mà nó nho nhỏ như vậy, khả ái như vậy..."
Triệu Linh Nhi nghiêm túc nói: "Chớ nhìn nó nhỏ, hàm răng của nó có thể cắn nát sắt thép."
Lý Ức Như bị dọa đến nỗi lui lại mấy bước: "Lợi hại như vậy?"
"Ừm." Triệu Linh Nhi rất nghiêm túc gật đầu.
Diệp Phàm cười xấu hổ: "Đệ muội à, khả năng là ngươi hiểu lầm rồi, kia thật sự không phải là Thực Thiết Thú, mà là gấu trúc, một con động vật cực kì hiểu tính người, sẽ không hại người, ngươi xem xem, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen rồi"
Triệu Linh Nhi gây ra chuyện cười đỏ bừng mặt.
Nhìn gấu trúc đáng yêu, hai tay Lý Ức Như ngo ngoe muốn động: "Mẫu thân, vậy ta có thể sờ sờ nó sao?"
Triệu Linh Nhi nhẹ gật đầu, Lý Ức Như lập tức reo hò vọt tới.
Kết quả, gấu trúc giơ bảng hiệu lên: Quốc bảo trân quý, xin miễn chạm vào!
Lý Ức Như: "..."
Lý Ức Như vươn một đầu ngón tay, thận trọng nói: "Ta chỉ sờ một chút, một chút là được!"
Gấu trúc giơ thẻ bài: Ngươi nghĩ hay lắm!
Lý Ức Như: "..."
Làm vú em, Lý Tiêu Dao không nhịn được.
Nữ nhi của mình nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi mất, ngậm vào trong miệng sợ tan ra, thương yêu còn không đủ, lại lấy lòng đủ kiểu với một con súc sinh, kết quả con súc sinh này còn không để ý đến nàng?
Không sai, hắn ta đây là ghen tị, ghen tị với gấu trúc.
Đi tới một nhát tóm lấy gấu trúc, cầm nắm đấm hung tợn nói: "Ngươi có cái gì quý giá? Nữ nhi của ta muốn sờ ngươi, ngươi cứ để nàng sờ! Ngươi thử không nghe lời đi, nắm đấm lớn bằng cái nồi đã từng nhìn thấy chưa?"
Diệp Phàm giật nảy mình, vội vàng nói: "Lý huynh, mau thả nó ra, gấu trúc không được tổn thương, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng!"
"Có cái gì nghiêm trọng, chỉ là một con súc sinh mà thôi!" Lý Tiêu Dao xem thường.
"Gấu trúc đúng là không lợi hại, mấu chốt là chủ nhân phía sau nó!"
"Chủ nhân sau lưng nó rất lợi hại?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Không thể nói rõ được, nhưng hắn sẽ hố được ngươi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra!"
Lý Tiêu Dao: "..."
Nghĩ nghĩ, Diệp Phàm lại nói: "Chưa từng có ngoại lệ!"
Lý Tiêu Dao: "..."
Lúc này, gấu trúc lấy ra bảng hiệu nện lên mặt hắn ta.
Tấm bảng thứ 1: Đại phôi đản!
Tấm bảng thứ 2: Không biết xấu hổ!
Tấm bảng thứ 3: Ngu ngốc!
Tấm bảng thứ 4: Đồ ngốc!
Tấm bảng thứ 5: Ngốc nghếch!
...
Lý Tiêu Dao: "..."
Lý Ức Như cảm giác đáng yêu muốn chết, hai mắt sáng lên mà nói: "Gấu trúc thậ là đáng yêu!"
Lý Tiêu Dao: "..."