Đám người nhân tộc hưng phấn.
"Dạ Ma Chí Tôn xuất hiện!"
"Cái gì Khô Lâu đại đế, nhất định sẽ bị đánh thành một đống phân!"
"Quá càn rỡ, cũng có Chí Tôn thu thập ngươi!"
...
Rất nhiều người bay lên trời, muốn quan khán trận đại chiến này.
Nơi biển cả, đối mặt với Dạ Ma thâm bất khả trắc, Khô Lâu đại đế liên tục khoát tay: "Chờ một chút, chuyện gì cũng từ từ!"
"Đánh trước lại nói!" Lâm Bắc Phàm lấn người mà lên, trực tiếp quyền cước đan xen.
Khô Lâu đại đế hoàn thủ, phản ứng cũng không chậm.
Hai người nắm đấm đụng nắm đấm, cứng đối cứng.
"Bành" "Bành" ...
Cho dù hai người đều khống chế lực đạo đánh nhau, không có đạt tới trình độ ngươi chết ta sống, nhưng Chí Tôn chi chiến vốn là kinh thiên động địa, không gian phương viên mấy trăm vạn cây số đều chấn động xé rách, sóng biển cuồn cuộn, diện mạo hoàn toàn thay đổi.
Lâm Bắc Phàm đánh mà xương cốt đau nhức, bộ xương khô này thực sự quá cứng, còn cứng hơn so với Đế binh.
Khô Lâu đại đế cũng kêu khổ thấu trời.
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, xương cốt đã sắp rơi rụng hết rồi!"
"Đừng tát mặt của ta, đó là chỗ kiêu ngạo nhất của ta, ngươi sẽ phá hủy dung nhan anh tuấn của ta!"
"Chờ một chút, cái cằm trật khớp rồi, trước hết để cho ta nhặt lên đã!"
"Sao ngươi lại tháo mất xương cốt của ta?"
"Xong đời rồi, nứt xương rồi!"
...
Đánh tới cuối cùng, Khô Lâu đại đế trực tiếp hai tay ôm đầu, co lại thành một đoàn: "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ta nhận thua!"
Lâm Bắc Phàm thu hồi nắm đấm, nhìn bộ dáng ủy khuất của khô lâu, thật sự không xuống tay được.
Hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy một đại đế ngớ ngẩn như thế, không có chút Chí Tôn uy nghiêm nào, thật sự là làm mất hết thể diện của Chí Tôn.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nói đi, ngươi tới thế giới của ta kiểu gì? Vì sao mà đến?"
"Ngươi đầu tiên chờ chút đã, chờ ta nhặt lại xương cốt rơi rụng rồi nói tiếp." Khô Lâu đại đế kêu to, sau đó nhặt lên xương cốt bị tản mát từ trong biển rộng, gắn từng khối từng khối một lên trên người mình, lấy thêm ra một tấm gương to lớn làm điệu làm bộ, trái xem phải ngó, nhìn trên nhìn dưới: "A, hình như xương cốt của ta thiếu mất một khối?"
"Có phải khối này hay không?" Trên tay Lâm Bắc Phàm có thêm một khối xương cột sống, là thời điểm vừa rồi đánh nhau móc ra.
Hai đóa quỷ hỏa của Khô Lâu đại đế sáng lên: "Không sai, chính là khối này!"
Tiếp nhận xương cột sống từ Lâm Bắc Phàm, sau đó chỉ vào một chỗ khớp nối của xương sống, nói: "Làm phiền ngươi giúp ta đánh gãy chỗ này, sau đó lại nối liền xương cột sống của ta vào, tạ ơn!"
Lâm Bắc Phàm đen mặt: "Vì cái gì ngươi không tự mình động thủ?"
"Ta sợ đau, không xuống tay được!" Khô Lâu đại đế tội nghiệp nhìn lại.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Thế là Lâm Bắc Phàm răng rắc một tiếng đánh gãy, sau đó ghép khối xương cột sống kia vào, sau đó một lần nữa nối liền lại.
Khô Lâu đại đế kêu to: "Ôi... Chậm một chút! A... Thoát vị đĩa đệm rồi!
Lâm Bắc Phàm: "..."
Khô Lâu đại đế lại tiếp tục kêu: "Đau chết mất, mau giúp ta chỉnh trở lại vị trí cũ!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm tức giận: "Ngươi một bộ xương khô sao lại nhiều chuyện như vậy?"
Lại là thanh âm răng rắc răng rắc, Khô Lâu đại đế cảm giác tốt hơn nhiều rồi, lộ ra nụ cười thảm hề hề, giơ ngón tay cái lên: "Rất lâu không đánh nhau rồi, xương cốt đều đã rỉ sét, hơi động một chút tất cả bộ xương đều rụng hết ra! Vẫn là lực đạo thủ pháp Chí Tôn của ngươi tốt, về sau thời điểm xương cốt của ta tan ra thành từng mảnh ta nhất định tới tìm ngươi!"
Đây là tên đại đế ngốc nghếch nào vậy, hắn ta đã tu luyện thành Chí Tôn như thế nào vậy?
Trên mặt Lâm Bắc Phàm toát ra hắc tuyến: "Hiện tại ngươi nên quay lại trả lời vấn đề!"
"Ta là từ hiệu cầm đồ số 8 tới, sau khi nhờ vào đánh đổi rất nhiều thứ đến được nơi này, mục đích đúng là vì Khuynh Thành nữ thần của ta, ta muốn gặp nàng một lần, ta muốn nói với nàng ta yêu nàng, ta muốn kết hôn với nàng!" Khô Lâu đại đế kích động nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Hóa ra ngươi còn là một bộ xương si tình!"
"Đó là đương nhiên!" Khô Lâu đại đế kiêu ngạo mà nói: "Ở toàn bộ Minh giới, chỉ Khô Lâu đại đế ta là si tình nhất! 100 vạn năm, đến bây giờ ta vẫn còn duy trì thân xử nam, quả thực là loại người si tình vạn cổ!"
Lâm Bắc Phàm nhìn phía dưới một chút, nơi đó rỗng tuếch, nói: "Là phần cứng không cho phép nhỉ?"
Khô Lâu đại đế: "..."
Nhân gian bất sách nha! (Từ ngữ mạng của bên Trung, đại loại có nghĩa là cuộc sống đã quá khó khăn rồi, đừng chọc thủng mọi thứ/có một số thứ đừng tiết lộ)
"Ngươi xem, ngươi cũng không có điều kiện kia, sao lại kết hôn với Diệp Khuynh Thành? Đây không phải chậm trễ người ta sao?" Lâm Bắc Phàm lại thọc một đao.
"Chúng ta có thể giao lưu tinh thần, tình yêu có thể vượt qua hết thảy!" Khô Lâu đại đế kích động.
"Ngươi yêu nàng cũng vô dụng thôi, không sợ nàng đi ngoại tình sao?" Lâm Bắc Phàm chọc ra đao thứ hai.
Khô Lâu đại đế vô cùng tự tin mà nói: "Không sợ, bởi vì chỗ kia của ta tất cả đều là đầu lâu, nàng không sẽ yêu được người nào khác. Hơn nữa bên trong tất cả khô lâu, ta là anh tuấn tiêu sái nhất, ngọc thụ lâm phong nhất, cũng là cường đại nhất! Nàng không yêu ta, còn có thể yêu ai?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Thế mà so anh tuấn với cả khô lâu?
Lâm Bắc Phàm đồng tình nhìn hắn ta, đứa nhỏ này ở Minh giới nhẫn nhịn trên trăm vạn năm, tinh thần đã không bình thường rồi.
Trên trăm vạn năm thời gian, Khô Lâu đại đế xác thực nghẹn điên rồi.
Hắn ta ban đầu là một thanh niên bình thường của một thế giới bình thường, kết quả đâm xe mà chết, xuyên qua đến Minh giới, biến thành một tiểu khô lâu.
Bởi vì vẫn bảo lưu được trí tuệ của nhân loại như cũ, để sinh tồn ở thế giới này, cho nên hắn ta điên cuồng thôn phệ các khô lâu khác để mạnh lên, trải qua 100 vạn năm rốt cục biến thành Khô Lâu đại đế uy chấn Minh giới.
Thế nhưng là sau khi trở thành Minh giới cự đầu, đã mất đi mục tiêu để tiếp tục phấn đấu, hắn ta cảm thấy trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo.
Cho dù trở thành thiên hạ đệ nhất thì như thế nào?
Hắn ta vẫn là một bộ xương khô, không có cái gì, cũng không trở về được nữa rồi.
Cứ như vậy cô độc qua mấy chục vạn năm, thẳng đến có một ngày, hắn thấy được Diệp Khuynh Thành ở bên trên Đào Bảo vạn giới, lập tức kinh động như gặp thiên nhân, phảng phất tìm được ý nghĩa của sinh mệnh, cảm thấy nhân sinh lại có màu sắc.
Thế nên, hắn ta nỗ lực trả giá cực lớn, từ chỗ của hiệu cầm đồ số 8 tới thế giới này, gặp được Diệp Khuynh Thành.
Lâm Bắc Phàm nói: "Khô Lâu đại đế, nơi này không phải địa phương ngươi nên ở. Hiện tại người ngươi cũng nhìn được rồi, lời nên nói đều đã nói rồi, hiện tại ta sẽ đưa ngươi trở về!"
"Cùng nhau trở về với Khuynh Thành?" Khô Lâu đại đế hỏi.
"Chỉ một mình ngươi!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Khô Lâu đại đế la hoảng lên: "Không quay về! Ta chết cũng không quay về! Trừ phi Khuynh Thành theo ta đi, không thì ta cũng là không đi!"
Lâm Bắc Phàm uy hiếp: "Không quay về? Ngươi có tin ta tháo xương cốt của ngươi xuống nấu canh uống hay không?"
Khô Lâu đại đế dõng dạc: "Vậy ngươi cứ tháo xương cáo của ta xuống đi, dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi thế giới này! Ngươi muốn chia rẽ ta và Khuynh Thành, cho dù giết ta cũng không làm được! Không có tình yêu, không bằng chết!"