Đây chính là nhiệm vụ của Giả Chính khi đi vào thế giới này, điều tra tin tức về Chí Tôn.
Lúc trước, vị Chí Tôn kia đùa nghịch người của Cục quản lý hệ thống, lấy đi đại lượng trân bảo của chưởng khống giả Chí Tôn trong cục, cuối cùng còn vượt ngang thế giới giết chết nhân viên công tác liên quan, hủy đi tất cả vật liệu.
Chưởng khống giả giận dữ, cho nên hắn ta bị phái tới điều tra đến cùng là ai nuốt đồ vật của ngài ấy, bảo hắn ta cầm đồ vật về.
Nhưng mà muốn cầm lại đồ vật từ trong tay một vị Chí Tôn có bao nhiêu khó khăn?
Xem như ngay cả chưởng khống giả ra tay, chỉ sợ cũng đành chịu.
Nhưng mà, Giả Chính vẫn cứ bị phái đến đây. Trong lòng của hắn ta biết, đây là bị chưởng khống giả giận chó đánh mèo, tương đương với sung quân tới biên cương, đời này đều không có hi vọng trở về.
Hắn ta có thể làm sao, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Nhưng việc nên làm vẫn cứ phải làm, không thì không có được câu trả lời đối với chưởng khống giả phía sau.
Thông qua Ngô Địch giảng thuật, Giả Chính đã cơ bản có thể xác định, vị Chí Tôn kia chính là Dạ Ma, là một đỉnh cấp thiên kiêu mới thành Chí Tôn không bao lâu, trước đó khi không thành Chí Tôn đã có thể đánh bại Yêu Đế, về sau ma giới xâm lấn, còn đánh tới hang ổ của ma giới, liên tục trảm hai vị Ma Đế, trấn áp sáu vị Ma Đế, vô cùng kinh khủng.
Giả Chính đoán chừng, thực lực của vị Dạ Ma Chí Tôn này chỉ sợ đã có thể so với vị chưởng khống giả mạnh nhất của Cục quản lý hệ thống kia.
Trong lòng hắn ta đắng chát, chỉ sợ nửa đời sau phải ở chỗ này dưỡng lão, không thể trở về nữa rồi.
"Giả quản gia, hiện tại ta đã nói cho ngươi biết những gì ta biết, phần thưởng kia có phải hay không ..." Ngô Địch xoa xoa tay, mong đợi hỏi.
"Đây là ban thưởng cho ngươi, hiện tại ta có chuyện phải rời đi trước, ngươi không nên quấy rầy ta." Giả Chính điểm ra một chỉ, tăng thiên phú của Ngô Địch lên 1 lần, sau đó biến mất.
Ngô Địch vui sướng cực kì, cảm giác khoảng cách của mình tới thiên kiêu lại gần thêm một bước.
Nhưng nghĩ tới biểu lộ vừa rồi của Giả Chính, nghi ngờ: "Sao lại cảm thấy Giả quản gia có chút không vui vẻ?"
Nhưng mà Ngô Địch không nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì vừa trở thành tu luyện giả, hơn nữa thiên phú đề cao 4 lần, sự nhiệt tình tu luyện của hắn ta tăng vọt chưa từng có, ròng rã tu luyện suốt một đêm mới ngừng lại được, cảm giác tinh thần hơn gấp trăm lần.
Sau đó, liền ra ngoài càn rỡ đắc chí, nghe mọi người hàng xóm khích lệ, nhìn biểu tình hâm mộ của bọn họ, trong lòng đắc ý.
Còn có một số tiểu đồng bọn ngày xưa hưng phấn chạy tới, muốn làm tiểu đệ của hắn ta.
Có hai nữ nhân nũng nịu, vụng trộm đưa thư tình ra, sau đó ngượng ngùng chạy.
Tất cả những điều này đẹp đẽ cỡ nào chứ, làm cho người ta say mê cỡ nào.
Nhưng Ngô Địch cự tuyệt đám tiểu đồng bạn dựa dẫm, càng thêm cự tuyệt ôm ấp yêu thương.
"Ta đã không phải Ngô Địch trước kia, ta tựa như Chân Long tiềm ẩn ở dưới biển sâu, cho dù tuổi nhỏ, nhưng tương lai chú định bay lượn ở cửu thiên, cũng chỉ có thiên chi kiêu tử mới xứng trở thành tiểu đệ của ta, thiên chi kiêu nữ mới xứng làm ấm giường cho ta. Những người này chú định sẽ trở thành gánh nặng của ta, cho nên ta phải tạm biệt quá khứ, nghênh đón tương lai
Ngắn ngủi trong một buổi tối, hắn ta đã hoàn thành sự lột xác tâm hồn, thấy rõ con đường tương lai.
Càng thêm cảm thấy mình trời sinh bất phàm, nhất định là nhân vật chính của trời đất.
Thậm chí còn cảm thấy cho dù là Dạ Ma Chí Tôn đứng ở trước mặt, hắn ta cũng có thể bình đẳng nhìn lên.
Bởi vì, tương lai hắn ta sẽ mạnh hơn so với Dạ Ma.
Đúng lúc này, Khô Lâu đại đế trở về.
Hắn ta vừa về đến nơi, lập tức phát ra tuyên ngôn tình yêu với Diệp Khuynh Thành: "Khuynh Thành, ta trở về rồi! Ở trong năm ngày thời gian không nhìn thấy ngươi, mỗi ngày đều là nhớ ngươi nhớ ngươi nhớ ngươi. . . Nhớ đã sắp quên đi chính mình! Ngươi có cảm nhận được sự yêu thương của ta không?"
Thế mà còn phủ lên một trái tim ở vị trí trái tim của bộ xương khô, phía trên vẽ Diệp Khuynh Thành.
Toàn bộ đám người Giang Nam thành đều đang đau buồn kêu rên.
"Trời ạ, bộ xương này lại trở về!"
"Đã biến thành khô lâu làm sao còn giỏi giày vò như thế chứ?"
"Chí Tôn a, nhanh mang khô lâu đi đi!"
. . .
Mọi người tiếng oán than dậy đất, nhưng Khô Lâu đại đế vẫn như cũ làm theo ý mình.
Cứ như vậy ngồi chồm hổm ở trên tòa lầu cao nhỏ đối diện Thiên Hoàng ca kịch viện, hai cánh tay khô lâu ôm lấy đầu lâu, si ngốc nhìn lên bệ cửa sổ tầng cao của Thiên Hoàng ca kịch viện, thỉnh thoảng phát ra một tiếng sói tru.
Còn có một đám thiên kiêu, bình thường đều lắc lư ở xung quanh Thiên Hoàng ca kịch viện, chờ mong gặp được Khuynh Thành một lần.
Nhìn thấy các tình địch cố gắng như vậy, Ngô Địch cảm nhận được áp lực cực lớn. Trước kia là hắn ta không có cơ hội không có năng lực, bây giờ thì khác rồi, nếu để cho người khác cướp nữ thần đi, hắn ta sẽ hối hận chết mất.
Thế là cũng xông về Thiên Hoàng ca kịch viện.
Lúc này, Diệp Khuynh Thành có chút đầu tóc rối bời vọt ra, chống nạnh giận đùng đùng nói: "Khô lâu chết tiệt, sáng sớm nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Không biết như vậy rất ảnh hưởng giấc ngủ sao?"
Khô Lâu đại đế si ngốc nói: "Trời ạ, ngay cả không trang điểm cũng đẹp như vậy!"
Diệp Khuynh Thành: ". . ."
Lúc này hắn ta thật sự muốn phá hủy toàn bộ xương cốt của Khô Lâu đại đế cầm cho chó ăn sạch.
Khô Lâu đại đế vèo một tiếng xuất hiện ở trước mặt Diệp Khuynh Thành, trên tay đã có thêm một chùm hoa hồng màu đen, hàm tình mạch mạch nói: "Khuynh Thành, đây là sản phẩm hoa hồng kiểu mới ta tặng cho ngươi, dùng ma khí trong động thai nghén mà thành, đã trở thành kỳ hoa. Trên đó còn có vẽ dáng vẻ khô lâu chibi của ta, trong thời gian ta không có ở đây có thể nhìn chúng nó mà nhớ đến ta!"
"Ai muốn nhớ đến ngươi?" Diệp Khuynh Thành nhận hoa hồng liền quảng xuống dưới mặt đất, kết quả phát hiện ném không vỡ.
Khô Lâu đại đế lập tức nói: "Hoa hồng này là đặc chế, đại biểu trái tim không thể phá vỡ của ta đối với ngươi!"
Diệp Khuynh Thành: ". . ."
Khô Lâu đại đế ngượng ngùng nói: "Nếu như ngươi cảm thấy ném hoa hồng còn chưa đã, ngươi có thể thỏa thích quẳng ta, chà đạp ta, quất roi ta, chỉ cần ngươi vui vẻ, cái gì ta cũng có thể làm!"
Diệp Khuynh Thành hít sâu một hơi: "Khô Lâu đại đế. . ."
"Darling, ngươi phải gọi ta là Tiểu Cốt Cốt!" Khô Lâu đại đế uốn nắn.
Diệp Khuynh Thành: ". . ."
Diệp Khuynh Thành lần nữa hít sâu một hơi: "Tiểu Cốt, có thể xin ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa không, ta nhìn thấy ngươi là phiền!"
Khô Lâu đại đế thâm tình chân thành: "Không thể, ngươi có thể đánh ta, nhưng không thể ngăn cản ta yêu ngươi!"
Dù là ta đánh tới ỗi xương cốt đau nhức cũng không đánh ngươi bị thương!
Hai tay Diệp Khuynh Thành ôm đầu, đụng tới một tên khô lâu khó chơi lại còn lưu manh như thế, cảm giác muốn điên rồi.
Lúc này, những người ái mộ khác của Diệp Khuynh Thành đều chen chúc mà tới, dâng hiến sự ân cần.
"Khuynh Thành nữ thần, ngươi đã tỉnh rồi, cần bữa sáng gì, ta mua cho ngươi!"
"Khuynh Thành, đây là lễ vật ta tặng ngươi!"
"Khuynh Thành, mỏng như vậy có lạnh hay không, cho ngươi phủ thêm áo khoác của ta này!"
. . .
Diệp Khuynh Thành cảm giác thật tuyệt vọng, thời gian như thế này lúc nào mới chấm dứt?
Ai có thể cứu ta thoát khỏi khổ hải?
Ngay lúc này, một thanh âm chính nghĩa lẫm nhiên vang lên.
"Dừng tay, nhìn xem các ngươi có ra gì không?"