Nhóm dịch: Vô Tà Team
Làm viện trưởng Thánh Viện, Diễn Thánh Công phát biểu đầu tiên.
Hắn trầm giọng nói: "Dị nhân đến thế giới ta tìm kiếm cơ duyên với quy mô lớn, trước mắt đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, các quốc gia khổ không thể tả. Nếu như xử lý không thỏa chỉ sợ ủ thành tai hoạ. Hi vọng có thể thương lượng ra một đối sách, giải quyết cái họa của dị nhân."
"Việc này xác thực không thể coi thường!" Ngọc Tử nói: "Căn cứ tin tức thu tập được, thực lực đạt tới Bán Thánh đã đạt tới hơn trăm người, còn có 5 vị Á Thánh cường giả hư hư thực thực, luận thực lực đã vượt qua đỉnh cấp thực lực của thế giới bên chúng ta."
Sắc mặt hai vị Á Thánh khác xám lại.
Ngọc Tử chủ trì công việc của Thánh Viện, làm người cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, dùng từ tương đối châm chước.
Hắn nói hư hư thực thực, chỉ sợ đã tám chín phần mười.
Trên trăm Bán Thánh, 5 vị Á Thánh, cỗ thực lực này quá dọa người, so với cường giả của Thánh Viện bọn họ còn nhiều hơn.
Nhưng mà đây còn không phải tin tức xấu nhất.
Chỉ nghe thấy Ngọc Tử nói: "Mặt khác, căn cứ nhân tuyến của ta nghe được tin tức, đám người này của bọn họ đều đến từ một thế giới linh khí khôi phục thiên kiêu như mưa, cường giả như rừng, chỉ là Bán Thánh nhân số đã đột phá 300, số lượng Á Thánh vượt quá 10."
Sắc mặt hai vị Á Thánh biến thành đen, mặt trầm như sắt.
300 Bán Thánh, 10 vị Á Thánh, cho dù bọn hắn tập kết toàn bộ lực lượng của đại lục chỉ sợ cũng khó mà chống lại.
Cái này còn chưa tính lực lượng tầng dưới chót đâu, chỉ sợ chênh lệch còn lớn hơn.
Ngọc Tử tiếp tục nói: "Hơn nữa nghe nói những thiên kiêu cường giả này đại bộ phận đều rất trẻ trung, đang đứng ở độ tuổi phong nhã hào hoa. Trong đó, Á Thánh cường giả có năm vị chưa tới 50."
Hai vị Á Thánh cực kì sợ hãi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Có cáo thủ cấp bậc Á Thánh bọn hắn còn không sợ, bọn hắn có thể tiêu hao nội tình của Thánh Viện mời thánh linh ra, chí ít có thể giữ cho không bị bại.
Nhưng tuổi trẻ mang ý nghĩa có tiềm lực, tương lai ai biết bọn họ sẽ trưởng thành đến loại trình độ nào?
Vạn nhất trong đó có người trở thành cao thủ cấp Khổng Thánh thì sao?
"Cái này còn không phải việc bết bát nhất!" Sắc mặt Ngọc Tử cũng trở nên khó coi, hai mắt lúc đầu bình tĩnh mang theo vẻ không cam lòng.
Hai vị Á Thánh giật nảy mình, đây là lần đầu tiên bọn hắn trông thấy Ngọc Tử gặp việc không sợ hãi thay đổi sắc mặt.
"Thế mà còn chưa phải?"
"Còn có chuyện gì có thể để cho Ngọc Tử biến sắc như thế?"
"Bởi vì... bởi vì thế giới của bọn họ có Chí Tôn!" Ngọc Tử trầm giọng nói: "Chí Tôn, tương đương với Khổng Thánh."
Hai vị Á Thánh lúc này thật sự luống cuống rồi.
Bọn hắn không biết Chí Tôn rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng lại biết Khổng Thánh mạnh bao nhiêu.
Năm đó thời điểm Khổng Thánh quật khởi, trấn áp tứ hải bát phương, nấu thịt mấy vị đại thánh yêu man làm ác, khu trục yêu man trên vạn năm đến không dám tới xâm phạm, đặt vững vị thế chủ đạo của nhân tộc.
Khổng Thánh ở trong lòng mọi người là tồn tại cấp bậc thần minh.
Mọi người tu thân đọc sách, chính là để đuổi kịp bước chân của Khổng Thánh.
Đáng tiếc, Khổng Thánh đã đi về cõi tiên, hóa thành thánh linh, tiếp tục phù hộ người đọc sách trong thiên hạ, hộ vệ nhân tộc.
Nhưng thế giới của đối phương lại có cường giả Chí Tôn có thể so được với Khổng Thánh, hơn nữa còn là người sống, cho dù bọn hắn mời thánh linh ra cũng không được.
Trận đọ sức giữa hai thế giới này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã rơi vào hạ phong rồi.
Kết quả, hai vị Á Thánh còn không thở ra hơi, Ngọc Tử lại ném ra một tin tức xấu: "Hơn nữa vị Chí Tôn kia còn không phải là Chí Tôn bình thường, nghe đồn vị Chí Tôn kia đã giết chết mấy vị cao thủ cấp Chí Tôn, trong Chí Tôn chỉ sợ cũng là mạnh nhất."
Bịch hai tiếng, hai vị Á Thánh cũng ngồi không vững.
Tin tức này quá rung động, công phu dưỡng khí mấy trăm năm của bọn hắn cũng không thể trấn định không thể trấn định.
Bọn hắn ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm trà, kết quả tay vẫn cứ run.
"Hiện tại... hiện tại chúng ta nên làm thế nào cho phải?" Minh Tâm Tử nhìn Diễn Thánh Công.
Ngọc Tử cũng nhìn về phía Diễn Thánh Công , chờ hắn quyết định.
Diễn Thánh Công mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm đã tràn đầy chửi bậy.
Các ngươi nhìn ta làm gì, ta có thể làm sao?
Ta cũng rất tuyệt vọng có được hay không?
"Kế sách cấp cứu... Kế sách cấp cứu lúc này..." Diễn Thánh Công nhìn về phía Minh Tâm Tử, mười phần thân thiết nói: "Minh Tâm Tử, ngươi tương đối tuổi trẻ, đầu óc linh hoạt, ngươi nói ra ý nghĩ trước đi."
Minh Tâm Tử một mặt ngẩn ngơ, ta là người đã mấy trăm tuổi rồi, còn trẻ ư?
Thật là để đẩy trách nhiệm mà nói chuyện không chịu trách nhiệm như thế.
"Khụ khụ, cái này vẫn là để Ngọc Tử trước nói đi, dù sao hắn hiểu khá rõ tình huống." Minh Tâm Tử cũng đem trách nhiệm đẩy sạch sẽ, sau đó trịnh trọng mà nói: "Ta tin tưởng Ngọc Tử."
Diễn Thánh Công vội vàng bù một câu: "Ta cũng tin tưởng!"
Ngọc Tử: "..."
Hai người các ngươi đều không phải là người tốt, chỉ biết khi dễ người thành thật.
Lúc trước chính là hai người các ngươi kẻ già đời đem công việc của Thánh Viện giao cho ta, hiện tại lại chơi một màn này?
Trên mặt Ngọc Tử không có chút rung động nào, nhưng nội tâm đã tràn đầy lời mắng người.
Nhưng cân nhắc đến mình là một người đọc sách, còn là một vị Á Thánh, làm gương cho người đọc sách toàn thiên hạ, cho nên chỉ có thể nuốt vào trong bụng hết tất cả những lời mắng người này.
Nhìn xem hai cặp mắt sáng ngời có thần mang theo vẻ chờ mong, Ngọc Tử nói: "Sự tình còn không tính là hỏng bét, tuy nói thế giới của đối phương có Chí Tôn, nhưng vị Chí Tôn này vẫn tương đối chính nghĩa, giảng nguyên tắc, chỉ có thời điểm nhân tộc đứng trước nguy cơ mới xuất hiện. Cho nên chỉ cần chúng ta làm việc quy củ cũng có thể bình an vô sự."
Hai vị Á Thánh bình tĩnh nhẹ gật đầu, trong lòng len lén nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nhưng còn những dị nhân khác, thực lực bọn họ cường đại, lại không phục quản giáo, sợ rằng không cứng rắn được." Diễn Thánh Công nhàn nhạt trưng cầu ý kiến: "Ngọc Tử, theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên đối đãi bọn họ như thế nào?"
"Bọn họ chủ yếu là đến tìm kiếm cơ duyên, trên đời này, cơ duyên lớn nhất ngay ở Thánh Viện. Sao không mở ra núi sách biển vở? Ngọc Tử cười nói: "Chí ít cấp bậc lễ nghĩa đã dùng hết, nếu như đối phương không có hành vi của kẻ sĩ, chúng ta có thể mời thánh linh ra trấn áp, chắc hẳn vị Chí Tôn kia biết cũng không thể nói gì hơn."
"Lấy lễ đãi người, phù hợp Khổng Thánh chi đạo." Hai vị Á Thánh gật đầu.
Minh Tâm Tử chần chờ: "Vậy Thánh Hiền các..."
Ngọc Tử nói: "Chỉ có xông qua thư sơn văn hải mới có tư cách tiến vào Thánh Hiền các, tranh luận cùng với các vị thánh hiền."
Diễn Thánh Công nói: "Nhưng cũng không thể để bọn họ dễ dàng đạt được cơ duyên."
"Đó là tất nhiên." Ngọc Tử cười nói: "Ta sẽ chủ trì một đợt văn hội, cũng mời thiên hạ tài tử anh kiệt cùng nhau tham dự, chỉ có 20 người đứng trước mới có tư cách xông vào thư sơn văn hải."
"Mặt khác, để Phương Vân tham gia." Diễn Thánh Công lại cười nói: "Phương Vân chính là tài tử kỳ lân của Thánh Viện ta trong mấy ngàn năm qua, bất luận thiên phú hay tư chất đều gần với Khổng Thánh nhất, văn tâm văn đảm đã tề tụ, văn mạch đã tiểu thành, tự thành một trường phái riêng. Để hắn tham gia có thể áp chế phong mang của bọn họ, nói cho người dị giới biết thế giới của ta cũng không phải là không có người."
"Lời ấy rất đúng!" Hai vị Á Thánh mỉm cười.