Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 545 - Chương 545. Văn Tâm Ngư Nhiều Quá, Không Buông Được!

Chương 545. Văn Tâm ngư nhiều quá, không buông được! Chương 545. Văn Tâm ngư nhiều quá, không buông được!

Nhóm dịch: Vô Tà Team

Bị Lâm Bắc Phàm nhìn làm cho mất tự nhiên, Tuyết Khinh Mi muốn dời đi lực chú ý, có chút luống cuống tay chân cầm lấy cần câu, có dáng có vẻ mà nói: "Ngọc Hư Tử tiền bối từng nói, muốn câu được Văn Tâm ngư, nhất định phải tay cầm cần câu, tập trung lực chú ý trình bày học vấn của mình, như vậy ở trên cần câu văn tâm sẽ hình thành mồi câu Văn Tâm ngư, hấp dẫn Văn Tâm ngư..."

"Nói là nói như vậy, nhưng làm thật sự khó." An Khả Hân sầu mi khổ kiểm mà nói: "Những con Văn Tâm ngư này tinh cực kì, học vấn bình thường là bọn nó chướng mắt, nhất định phải có kiến giải có cảm giác mới mẻ độc đáo mới được."

Nàng người trong nhà biết chuyện nhà mình, mặc dù được bầu thành thiên kiêu, nhưng kỳ thật là dựa vào rất nhiều tài nguyên bật hack đi tới.

Bản thân tư chất và thiên phú của nàng còn kém rất rất xa đỉnh cấp thiên kiêu.

Căn bản không có tài năng khai tông lập phái, truyền thụ học vấn.

Tuyết Khinh Mi nhẹ gật đầu, đúng là độ khó rất lớn. Văn Tâm ngư trường kỳ cư trú ở bên trong Văn Hải, tắm rửa ở trong thánh quang, được chứng kiến rất nhiều học vấn, khẩu vị bắt bẻ vô cùng, muốn câu lên được chúng nó quá khó khăn.

Mặc dù xông đến cửa này rồi, nàng không có nhiều tự tin có thể thông qua được.

Lâm Bắc Phàm khoát tay áo: "Không cần phiền toái như vậy, cái này với ta mà nói quá đơn giản, xem ta."

Lâm Bắc Phàm không lấy cần câu, trực tiếp nắm tay thò vào bên trong Văn Hải, Văn Hải sôi trào.

Chỉ thấy, ở dưới biển sâu có một đám cá kết đội thành đàn bơi tới, lít nha lít nhít quay chung quanh ở bên người Lâm Bắc Phàm, mở miệng ra giống như chờ được cho ăn.

Lâm Bắc Phàm quơ một nhát, trên tay liền xuất hiện một con Văn Tâm ngư to lớn.

Gấu trúc hưng phấn giơ thẻ bài: Nhanh cho ta! Ta muốn ăn cá!

Lâm Bắc Phàm thả tới, gấu trúc liền đưa tay nhận lấy.

Đáng tiếc, con cá này quá mập quá lớn, còn dài hơn gấu trúc, lại trơn tuột chuồn mất, đuôi cá to lớn hữu lực hất lên, quạt gấu trúc một bạt tai, sau đó nhảy vào bên trong Văn Hải.

Gấu trúc ngốc, Lâm Bắc Phàm cười ha ha.

Lâm Bắc Phàm lại đưa tay quơ một phát, lại là một con Văn Tâm ngư to mọng, hỏi: "Gấu trúc, ngươi còn cần không?"

Gấu trúc lập tức lắc đầu, giơ bảng hiệu: Ta từ bỏ!

Nghĩ nghĩ, lại giơ thẻ bài: Chủ nhân xấu xa!

An Khả Hân chấn kinh: "Ngươi ngươi... sao lại làm được?"

Tuyết Khinh Mi cũng rất khiếp sợ: "Đúng vậy a Lâm lão sư, ngươi làm như thế nào vậy? Vì cái gì Văn Tâm ngư thích ngươi như vậy?"

"Cái này đơn giản biết bao, các ngươi quên nghề nghiệp của ta rồi?" Lâm Bắc Phàm thờ ơ nói.

"Ngươi là phù sư!" An Khả Hân cả kinh nói.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Không sai, ta là phù sư, nắm giữ phù văn chi đạo. Phù văn chi đạo này bao hàm toàn diện, đối với thế giới này mà nói là học vấn vô cùng mới mẻ, cho nên những con Văn Tâm ngư này đương nhiên không nhịn được."

"Lâm lão sư, ngươi thật lợi hại!" Tuyết Khinh Mi sùng bái nói.

Ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm lấp lóe thêm mấy lần, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu, lại không nhịn được nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, sùng bái người có học vấn, Lâm Bắc Phàm trước mắt chính là một đại học vấn gia. Người khác câu một con Văn Tâm ngư cũng cực kì tốn sức, kết quả Lâm lão sư quơ một cái là một nắm lớn, thật sự quá lợi hại.

Lại nghĩ một chút đến việc Lâm lão sư khả năng có ý đối với nàng, khuôn mặt càng thêm đỏ.

Có đôi khi tâm tư của tài nữ là tương đối phức tạp.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang bận bắt cá, tay trái một con tay phải một con, loay hoay quên cả trời đất.

An Khả Hân ở bên cạnh hưng phấn hô to: "Nhanh bắt! Bắt nhiều thêm một chút nữa đi! Con kia tương đối lớn, ta muốn con kia!"

"Lâm lão sư, ta tới giúp ngươi!" Tuyết Khinh Mi thả cần câu trong ra để hỗ trợ.

Cuối cùng, nhìn một thuyền tràn đầy Văn Tâm ngư, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lúc này Lâm Bắc Phàm nhóm lửa trên thuyền làm cá nướng, sau đó mọi người chia nhau mà ăn.

Không thể không nói, Văn Tâm ngư thật là ăn quá ngon, không chỉ có mỹ vị còn có hiệu quả trị liệu to lớn, sau khi ăn xong cảm thấy đầu thanh mắt sáng, tài khí trong cơ thể nhanh chóng phát triển, ngưng kết thành một viên văn tâm.

Ăn càng nhiều, văn tâm lại càng lớn.

Tỉ như An Khả Hân, tài khí trong cơ thể đã ngưng kết thành một viên văn tâm, là một viên văn tâm bảy màu lấp lánh.

Trong cơ thể Tuyết Khinh Mi ngưng tụ lại là một viên văn tâm huệ chất lan tâm.

Đây đều là đỉnh cấp văn tâm.

Tài khí của Lâm Bắc Phàm bị nguyên khí đồng hóa, ngược lại là không có gì thay đổi, chỉ là cảm giác cá ăn quá ngon, đây chính là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, hơn nữa lại là thiên tài địa bảo hi hữu có thể khai mở trí tuệ.

"Sau khi ăn xong, chúng ta lại tiếp tục bắt Văn Tâm ngư." Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa nói.

"Nhiều như vậy... Còn muốn bắt nữa?" Tuyết Khinh Mi kinh hô.

"Đó là đương nhiên, rất nhiều nàng dâu của ta còn chưa ăn đâu!" Lâm Bắc Phàm nói.

Đó là một nam nhân tốt yêu thương thê tử, trong ánh mắt ôn nhu như nước của Tuyết Khinh Mi có thêm một tia tình ý.

Chỉ là hình như nữ nhân hơi nhiều...

Nhưng mà người có học vấn như thế, có mấy nữ nhân hình như rất bình thường...

Ai da, ta đây là đang suy nghĩ gì?

Mặt Tuyết Khinh Mi lại một lần nữa đỏ lên.

Lâm Bắc Phàm phát hiện Tuyết Khinh Mi giống như đặc biệt dễ thẹn thùng, khuôn mặt động một chút lại đỏ.

Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm phát hiện một luồng ánh mắt khát vọng đến từ một con động vật bộ lông mượt mà.

"Ngươi cũng muốn ăn?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

Gấu trúc lập tức gật đầu, chảy nước bọt giơ thẻ bài: Cực muốn!

"Không phải ngươi vừa mới nói từ bỏ sao?" Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn nó, mở miệng cắn một miếng thịt cá, ăn đến nỗi cả miệng thơm ngào ngạt.

Gấu trúc không nói, lăn một vòng tròn lăn đến bên chân Lâm Bắc Phàm, lấy ra sở trường làm nũng của gấu trúc -- -- ôm chặt chân, cứ như vậy nước mắt đầm đìa nhìn hắn.

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm thua trận, cho nó một con cá nướng thơm ngào ngạt.

Gấu trúc cắn một cái, hạnh phúc nói không ra lời.

Chỉ có thể giơ thẻ bài: Chủ nhân, ngươi thật tốt!

Không bao lâu, thiên sứ Aryan chui ra từ trong thân thể Lâm Bắc Phàm, hai mắt lóe sáng, chảy nước bọt nói: "Nhiều cá nướng thơm ngào ngạt như vậy ư, muốn ăn quá! Vậy ta sẽ không khách khí nữa!"

Trực tiếp cầm một con cá nướng lên bắt đầu ăn, hạnh phúc đến nỗi trên thân tỏa ánh sáng.

"Ngươi sao lại ra làm gì? Không phải ngươi đã nói ngủ đến thiên hoang địa lão cũng không ra sao? Ngươi đồ thiên sứ lười sa đọa này!" Lâm Bắc Phàm phỉ nhổ nàng, từ sau khi giải phóng khỏi trò chơi ra ngoài, vị thiên sứ này thật sự là càng lúc càng lười.

"Ta có nói qua lời này sao?" Thiên sứ Aryan trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ngoài miệng một khắc cũng không ngừng , vừa ăn vừa nói: "Mấy con cá này thật sự là ăn quá ngon, ta giao chúng nó cho Bạch Thanh Thanh tỷ tỷ, nhất định sẽ càng thêm mỹ vị!"

Gấu trúc lập tức giơ thẻ bài: Đồng ý!

An Khả Hân gật đầu, Lâm Bắc Phàm phiền muộn mà nói: "Đáng tiếc Thanh Thanh không cùng đến, không thì hiện tại liền có thể ăn được bữa ngon mỹ vị của Thanh Thanh. Đã rất lâu không được ăn đồ ăn của Thanh Thanh rồi, thật là nhớ nhung!"

Đúng lúc này, trước mặt đám người Lâm Bắc Phàm xuất hiện một người nam tử mặc áo khoác ngoài màu vàng.

Bình Luận (0)
Comment