Thấy Bạch Thanh Thanh sau cơn mưa trời lại sáng, Hoàng Du Long tiếp tục nói: "Những con Văn Tâm ngư này chính là Lâm Bắc Phàm thu hoạch ở bên trong bí cảnh Văn Đạo, có công hiệu vô cùng phi phàm. Hắn để ta giao Văn Tâm ngư cho ngươi, ngoại trừ giữ lại một phần trong đó, cái khác làm phiền ngươi làm thành đồ ăn, sau đó đưa cho ta giao ngược trở lại."
Bạch Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Ừm ừm, ta đã biết rồi. Hắn còn có lời gì muốn nhắn nhủ sao?"
"Chỉ là hi vọng ngươi nhanh lên, bọn họ đang chờ." Hoàng Du Long nói.
Bạch Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Ta làm đồ ăn rất nhanh, yên tâm! Hắn không có cái gì cái khác muốn nói sao?"
"Cái khác không có, chỉ có như vậy." Hoàng Du Long giả vờ ngây ngốc.
"Bang "
Dao phay lại một lần nữa xuất hiện, gác ở trên cổ Hoàng Du Long.
Bạch Thanh Thanh cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi rất không thành thật, ngươi cảm thấy ta dễ bị lừa sao?"
Trên mặt Hoàng Du Long đổ mồ hôi: "Cái này... Hắn xác thực còn bàn giao một số lời."
Đao của Bạch Thanh Thanh tới gần mấy phần: "Nói!"
Hoàng Du Long cầu khẩn: "Có thể không nói hay không, nói ra rất xấu hổ..."
Bạch Thanh Thanh uy hiếp: "Bớt nói nhảm! Nếu như ngươi không nói, ta làm sao xác định là ngươi được Lâm Bắc Phàm ủy thác? Ngươi có tin ta nhận lấy cá nhưng sẽ không nấu ăn cho ngươi không?"
Hoàng Du Long giật nảy mình, nếu như không kết thúc hoàn thành nhiệm vụ là phải bị trừ điểm, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Tốt, ta nói! Ta lập tức nói!" Hoàng Du Long nhấc tay đầu hàng: "Trước khi đi, Lâm Bắc Phàm để cho ta đem một câu nói cho ngươi."
Bạch Thanh Thanh hiếu kì hỏi: "Lời gì?"
Hoàng Du Long mặt không biểu tình: "Yêu ngươi, moa moa chụt!"
Bạch Thanh Thanh cực xấu hổ, mặt trong nháy mắt đỏ lên, một cước đạp bay Hoàng Du Long, chạy vào: "Mắc cỡ như vậy sao lại để người khác đến nói cho ta? Thật sự là mắc cỡ chết người!"
Hoàng Du Long vuốt vuốt ngực có chút đau đớn, lớn tiếng kêu lên: "Thanh Thanh cô nương, những con cá kia..."
"Ta làm xong sẽ giao cho ngươi!" Tiếng của Bạch Thanh Thanh truyền đến.
Không đến mấy giây, lại một lần nữa truyền đến âm thanh của nàng: "Hôm nay ta phải bận rộn lấy làm cá, Thanh Bạch Nhân Gia đóng cửa không buôn bán."
Những người tu luyện đang xếp hàng lớn tiếng kêu gào.
"Tại sao lại đóng cửa? Mới mở cửa không đến hai giờ mà!"
"Mất công xếp hàng lâu như vậy, cái gì cũng chưa được ăn!"
"Ta là thừa dịp thời điểm Lâm Bắc Phàm không có ở đây mới tới, không nghĩ tới vẫn không kịp ăn!"
"Thanh Thanh cô nương thật sự là bốc đồng!"
...
Một thực khách trong đó xấu hổ giận dữ chỉ vào Hoàng Du Long: "Hết thảy đều là tiểu tử thúi này hại! Nếu như không phải cá của hắn ta hấp dẫn Bạch Thanh Thanh, sợ là hiện tại chúng ta cũng đã đều được ăn cơm rồi! Đều do hắn!"
"Không sai! Chính là tên gia hỏa thối tha này, sớm không tới muộn không đến, hết lần này tới lần khác lúc này đến!"
"Đúng là chán ghét giống như Lâm Bắc Phàm!"
...
Hoàng Du Long liên tục khoát tay: "Đây là một sự trùng hợp, không phải ta làm, đừng có vu hãm người tốt!"
Một người trong đó hô to: "Còn do dự cái gì, đánh hắn ta!"
Lập tức quần hùng hưởng ứng, nắm đấm chào hỏi mà tới.
Một giờ sau, Hoàng Du Long khập khễnh nhận lấy đồ ăn ngon đã được làm xong từ chỗ Bạch Thanh Thanh nơi đó.
Mặc dù trong lúc đưa chuyển phát nhanh sẽ có được hệ thống bảo hộ, sẽ không thụ thương, nhưng mà chỗ bị đánh vẫn sẽ đau nhức, nhất là nhiều người quần ẩu như vậy, đau nhức càng thêm đau nhức.
Hoàng Du Long cảm khái, đưa một chuyến chuyển phát nhanh rất không dễ dàng.
Không chỉ phải đi lại trong mưa gió, lên núi đao xuống biển lửa, còn phải nhận lấy sự đánh đập từ những người lạ không quen biết.
Hi vọng Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta có thể cho khen ngợi 5 sao.
Hoàng Du Long mang theo một đống mỹ thực về tới trong Văn Hải Thánh Viện, nhiệt tình nói: "Lâm tiên sinh, đây là chuyển phát nhanh của ngươi, ta đã đưa tới, mời ngươi nghiệm thu!"
Lâm Bắc Phàm kiểm tra, gật đầu nói: "Đúng là tay nghề của Thanh Thanh, vất vả ngươi rồi."
"Không khổ cực, đây là nên làm!"
Lâm Bắc Phàm hô to một tiếng: "Đồ tốt tới, mọi người bắt đầu ăn đi!"
"Rốt cục bắt đầu ăn, đã sớm không nhịn được!" Thiên sứ Aryan lao ra đầu tiên.
"Tay nghề của Thanh Thanh quả nhiên là tốt nhất, chỉ ngửi mùi thơm đã không chịu nổi!" An Khả Hân cười híp mắt nói.
Gấu trúc giơ bảng hiệu xông lại: Cho ta lấy con lớn nhất!
Liền ngay cả Tuyết Khinh Mi có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng không nhịn được cầm lấy một con cá nhỏ, bắt đầu ăn.
Lâm Bắc Phàm bưng lấy canh cá trực tiếp uống, hương vị thật ngon lành.
Nhìn đám người ăn say sưa ngon lành, trong lòng Hoàng Du Long tràn đầy hâm mộ, cũng rất muốn ăn. Nhưng mà hắn ta là có đạo đức nghề nghiệp, là có phẩm đức nghề nghiệp, làm nhân viên chuyển phát nhanh vạn giới ưu tú tuyệt đối không thể cầm một cây kim sợi chỉ của khách nhân.
Nhưng mà hắn ta thật sự rất muốn ăn.
Hắn ta quyết định làm xong đơn chuyển phát nhanh này, trước tiên đi Thanh Bạch Nhân Gia ăn no nê, khao chính mình.
Lâm Bắc Phàm uống xong canh, phát hiện Hoàng Du Long còn đứng ở nơi đó, hiếu kì mà nói: "Ngươi làm sao còn chưa đi?"
"Cái kia,... Lâm tiên sinh, ngươi còn không có cho ta cái này đâu!" Hoàng Du Long đưa tay phải ra, làm ra một thủ thế thông dụng vạn giới, ngón tay cái và ngón trỏ ma sát, ý tứ chính là cho tiền.
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu một cái: "Xem đầu óc ta này, trong lúc nhất thời quên mất!"
Vung tay lên một cái, xuất hiện một tòa núi linh thạch, nói: "Đây là 1000 vạn, cầm đi!"
"Tạ ơn!" Hoàng Du Long mặt mày hớn hở nhận lấy phí chuyển phát nhanh.
Lâm Bắc Phàm cầm một con cá lên gặm, lại phát hiện Hoàng Du Long vẫn cứ không đi, liền hỏi: "Làm sao còn không rời đi? Có phải ngại ít tiền hay không? Ta cho ngươi thêm 1000 vạn!"
Hoàng Du Long vội vàng nói: "Tiền đã đủ rồi, ngươi còn không cho ta lời bình đâu."
"Lời bình?" Lâm Bắc Phàm nháy mắt, cười nói: "Được, tiểu hỏa tử ngươi làm không tệ, đưa hàng chuyển hàng vô cùng kịp thời, vậy ta cho ngươi 4 sao rưỡi đi, hi vọng ngươi không ngừng cố gắng!"
Hoàng Du Long sốt ruột: "Lâm tiên sinh, vì cái gì không phải khen ngợi 5 sao chứ? Là điểm nào ta làm không tốt sao? Ngươi có thể nói ra, ta nhất định sửa lại!"
4 sao rưỡi cũng là khen ngợi, nhưng lại không có cơ hội rút thưởng.
Mà hắn ta khát vọng nhất là cơ hội rút thưởng.
Đây cũng là cơ hội để hắn ta mạnh lên.
Lâm Bắc Phàm nói: "Cũng không phải ngươi làm không tốt, có thể là ta làm người tương đối khắc nghiệt, cho dù vẽ linh phù cũng phải vẽ ra phù hoàn mỹ mới bỏ qua. Ngươi phục vụ tuy tốt, nhưng vẫn không có đạt tới yêu cầu của ta đối với sự hoàn mỹ."
Hoàng Du Long vô cùng sốt ruột.
4 sao rưỡi, khoảng cách khen ngợi 5 sao chỉ có nửa sao, nói rõ Lâm Bắc Phàm vẫn là vô cùng hài lòng đối với sự phục vụ của hắn ta.
Cơ hội cực kì lớn, chỉ cần cố gắng thêm một chút là có thể đạt được khen ngợi 5 sao.
Thế nhưng mà nên làm như thế nào mới có thể lấy được 5 sao đây?
Ánh mắt Hoàng Du Long sáng lên, nói: "Thời gian trên thuyền rất nhàm chán, không bằng ta hát một bài trợ hứng cho mọi người, như thế nào?"
"Ngươi còn biết ca hát?" Mọi người chấn kinh.
Hoàng Du Long kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Đó là đương nhiên, mặc dù ta là một nhân viên chuyển phát nhanh, nhưng mà một nhân viên chuyển phát nhanh có truy cầu, còn là làm nghề phục vụ, cho nên phương diện phục vụ nhất định phải làm đến cực hạn, để những khách hàng hài lòng một trăm phần trăm là truy cầu suốt đời của ta! Đừng bảo là ca hát, ngay cả khiêu vũ ta cũng biết!"
Nhưng thật ra là Hoàng Du Long không nhịn nổi trang bức.
Bởi vì ở mấy lần rút thưởng đạt được rất nhiều kỹ năng, có một loại kỹ năng chính là ca hát tinh thông.
Vẫn luôn không có cơ hội biểu hiện ra, vừa vặn có được cơ hội trang bức.
"Như thế ư, ngươi hát một bài sở trường cho chúng ta đi, hát được cho ngươi khen ngợi 5 sao!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Ta không có bài gì sở trường, bởi vì mỗi một bài đều là sở trường." Hoàng Du Long vô cùng trang bức nói: "Các ngươi chọn bài đi, muốn cái gì ta sẽ hát cái ấy."