Kết quả nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, người sở hữu Hệ thống Tối Cường Sư Tôn Mã Đông Lai mang theo một đống đồ vật tới, trên mặt nở ra nụ cười thân thiết: "Hồng, ta tới thăm ngươi, mẫu thân ngươi hiện tại thế nào, có dễ chịu chút nào hay không?"
Hắn ta muốn thu hảo cảm trong thời gian một năm này, như vậy ở thời điểm mẫu thân nó rời đi liền có thể quang minh chính đại thu nó vào cửa, xem như nội môn đệ tử mà dốc lòng bồi dưỡng.
Hài tử nhẹ gật đầu: "Mẫu thân của ta tốt hơn nhiều, tạ ơn lão sư quan tâm!"
Mã Đông Lai mỉm cười, không có hỏi nhiều. Bởi vì đã bị Siêu Cấp Độc Nãi Hoàng Nhất Bạch phán định là người sống không quá một năm, tình huống cho dù tốt có thể tốt hơn chỗ nào?
Kết quả đi vào xem xét, phát hiện thật sự tốt hơn nhiều, hoàn toàn không giống người chỉ có một năm tuổi thọ.
Hắn ta dụi dụi con mắt nhìn kỹ lại, phát hiện quả là thế.
"Có lẽ là hồi quang phản chiếu đi." Mã Đông Lai nói thầm, cái này cũng mang ý nghĩa thời gian đứa bé nhập môn có thể sẽ trước thời hạn.
Nhìn lại Hồng đứa nhỏ này, phát hiện mới một tháng thời gian không gặp, thân thể của nó càng to con cao lớn, quanh thân khí huyết tràn đầy, hoàn toàn không giống một đứa bé mới hơn hai tuổi.
Khí huyết như vậy, so với tu luyện giả vừa bắt đầu còn tràn đầy hơn.
Mã Đông Lai vui mừng trong lòng, đây quả nhiên là một vị thiên tài tu luyện, còn chưa bắt đầu tu luyện đã thể hiện ra thiên phú phi phàm, nếu như bắt đầu tu luyện chỉ sợ không cần mấy năm đã có thể thành tựu Siêu Phàm, trước khi thành niên đã trở thành Tôn Giả.
Một thiên tài tu luyện đỉnh tiêm như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thế là hắn ta dùng dụ hoặc giọng nói: "Hồng, có muốn hiện tại bắt đầu tu luyện hay không? Ngươi đứa nhỏ này rất có thiên phú tu luyện, càng sớm tu luyện càng tốt, đi theo ta tu luyện vài chục năm, ngươi có cơ hội trở thành Tôn Giả cao cao tại thượng."
Tôn Giả, đây chính là Tôn Giả cao cao tại thượng!
Đừng nhìn hiện tại Tôn Giả rất nhiều, đạt đến mấy trăm, nhưng kỳ thật so sánh với số lượng nhân loại mà nói vẫn còn rất nhỏ. Trở thành Tôn Giả mang ý nghĩa tiến vào cao tầng của nhân loại, có thể tham gia một chút quyết sách.
Vài chục năm liền có thể trở thành Tôn Giả, sức hấp dẫn cực lớn, Mã Đông Lai tin tưởng nhất định có khả năng hấp dẫn đứa nhỏ này vào bẫy.
Thế nhưng ai ngờ đứa bé lắc đầu: "Mã lão sư, ta quả thật rất muốn tu luyện, nhưng mà ta muốn bái nhập Phù Sư viện, học tập phù văn."
Mã Đông Lai kinh sợ, nóng nảy nói: "Vì cái gì? Thiên phú tu luyện của ngươi thích hợp đi con đường luyện thể này mà không phải phù văn. Ngươi tiến vào Phù Sư viện học tập sẽ lãng phí thiên phú."
Đứa bé ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Bởi vì ta nghe nói viện trưởng Phù Sư viện Lâm Bắc Phàm là một một phù sư bối cảnh thâm hậu, có rất nhiều thủ đoạn và rất nhiều bằng hữu, còn có rất nhiều tài nguyên, ta hi vọng thông qua chính sự biểu hiện của ta lấy được sự chú ý của hắn, sau đó tới trị liệu mẫu thân của ta."
Đây chỉ là cái cớ Hồng nói với bên ngoài, bởi vì mẫu thân của nó chuyển biến tốt đẹp chỉ có thể dựa vào nó.
Nó chỉ là nghe theo vị đại nhân trong hệ thống kia, đi Phù Sư viện học tập, nói là đối với nó có chỗ tốt.
Mã Đông Lai thở dài, đứa nhỏ này vẫn là không từ bỏ.
"Hài tử, ta nói với ngươi thế này đi." Mã Đông Lai nắm lấy bả vai gầy nhỏ của Hồng, ngữ trọng tâm trường nói: "Lâm lão sư đúng là một vị lão sư tốt, nhưng cũng không thích hợp ngươi, ngươi sẽ lãng phí thiên phú của ngươi. Hơn nữa bệnh của mẫu thân ngươi... nói thật, trừ phi Chí Tôn xuất thủ nghịch chuyển âm dương càn khôn, không thì không ai có thể cứu được nàng."
Trong lòng đứa bé trở lên ảm đạm, nếu như có thể tìm tới Chí Tôn giúp đỡ đó đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng nó làm thế nào có khả năng tiếp xúc được Chí Tôn?
Cho dù tìm được, người ta là đại nhân vật cao cao tại thượng, dựa vào cái gì giúp nó một con tôm nhỏ?
Hiện tại hi vọng duy nhất chính là vị đại nhân vật thần bí bên trong hệ thống kia.
Mặc dù không biết hắn có được thực lực cỡ nào, nhưng có thể dễ như trở bàn tay cho người ta duyên thọ, mặc dù không phải Chí Tôn cao thủ cũng không kém bao nhiêu, đây mới là hi vọng lớn nhất của nó.
Cho nên, mặc kệ vị đại nhân vật kia đối với nó là tốt hay là xấu, nó chỉ có thể làm theo hắn.
Kém cỏi nhất cũng chỉ là kết quả này, không có khả năng kém hơn nữa.
Hồng khom người vái chào thật sâu: "Có lỗi với Mã lão sư, ta vẫn là quyết định đi Phù Sư viện, ta chỉ có thể cô phụ ngươi."
"Ôi, ngươi đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế chứ!" Mã Đông Lai thở dài, nhưng trong lòng tràn đầy bi phẫn, vì cái gì những đứa nhỏ thiên phú xuất chúng này, cả đám đều thích chạy vào Phù Sư viện, không để lại một đứa cho hắn ta?
Lâm lão sư, chẳng lẽ ngươi là khắc tinh trong số mệnh của ta sao?
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm xuất hiện ở trong hệ thống, nhắc nhở: "Hồng, ngươi dùng hệ thống nhìn xem màu sắc trên người Mã Đông Lai."
Hồng vận dụng hệ thống, phát hiện màu sắc trên người Mã Đông Lai lão sư thay đổi.
Người này vậy mà lại là một con quái to, một con quái boss cấp hoàng kim phát sáng.
Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng mà nói: "Quái như vậy thế gian ít có, không cần đánh bại hắn ta là có thể kiếm kinh nghiệm. Chỉ cần ngươi đánh một bàn tay lên mặt hắn ta, thực lực của ngươi liền có thể gấp bội nha!"
Đánh một bàn tay, thực lực liền gấp bội?
Trong lòng Hồng ngo ngoe muốn động.
Nhưng vừa nghĩ tới Mã lão sư vẫn luôn đối xử với nó rất tốt, lại lập tức hất ra suy nghĩ dụ hoặc này.
"Trẻ con không nên do dự, hắn ta thế nhưng là một vị Siêu pPàm cao thủ, đánh hắn ta một bàn tay sẽ không chết người, nhưng lại có thể rút ngắn thời gian tu luyện của ngươi, để cho ngươi nhanh chóng mạnh lên, chẳng lẽ không tốt sao?" Lâm Bắc Phàm dùng ngữ khí dụ dỗ nói.
Hồng bị thuyết phục, hiện tại nó thiếu nhất chính là thời gian.
Thế là, nó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Mã lão sư, ngươi để đầu thấp xuống, ta có một việc muốn nói cho ngươi."
"Chuyện gì?" Trong lòng Mã Đông Lai vui mừng, dâng lên một ý niệm trong đầu, chẳng lẽ nó thay đổi chủ ý?
Thế là lập tức cúi đầu xuống, lắng nghe cái đáp án động lòng người này.
Tiểu hài giương lên tay, đập về phía khuôn mặt to kia.
"Bạch "
Mã Đông Lai ngốc nghếch: "Tại sao ngươi lại đánh ta?"
"Mã lão sư, ta muốn nói cho ngươi, râu ria trên mặt nên cạo rồi." Tiểu hài một mặt ngây thơ mà nói: "Ngươi xem tay ta đi, đánh vào trên mặt ngươi cũng bị đâm ra máu, đau quá nha!"
Mã Đông Lai: "..."
Cuối cùng, Mã Đông Lai đương nhiên sẽ không so đo với một đứa bé.
Đồng thời tự thân xuất mã, giúp nó làm xong hết thảy thủ tục nhập học, cuối cùng tặc tâm bất tử mà căn dặn, nếu như ở Phù Sư viện cảm thấy không sung sướng có thể trở về tìm hắn.
Trong lòng Hồng tràn đầy áy náy, nhưng cũng bắt đầu sự hướng tới cuộc sống mới.