Lúc này, đang được mọi người chú ý, người sở hữu Hệ thống Não Động Chu Dịch cảm giác thoải cmn mái.
Làm một người sở hữu hệ thống, hắn ta tự nhận là đỉnh cấp thiên kiêu, trời sinh nên nhận được mọi người chú mục. Đáng tiếc không biết có phải là thời vận không đủ hay không, đồ vật hắn động não ra liên tiếp phạm sai lầm, còn bị bàn tay phía sau màn ngấp nghé, cuối cùng còn biến thành đồ đệ của nhân vật mình động não ra, có thể nói là vo cùng khổ cực.
Cuối cùng đập nồi dìm thuyền, làm ra Phong Thần bảng phiên bản cắt xén mới có ngày nổi danh.
Nếu như không có một loạt chuyện này, chỉ sợ hiện tại hắn ta đã sánh vai Diệp Phàm, Tiêu Viêm các đỉnh cấp thiên kiêu, nói không chừng so với Dạ Ma Chí Tôn cũng không kém bao nhiêu.
Hắn ta không phục, cho nên ở thời khắc vạn chúng chú mục này quyết định phải trang bức một lần thật hoành tráng.
Chỉ thấy hắn ta chậm rãi đứng lên, cầm trong tay Phong Thần bảng, cao giọng nói: "Đa tạ các vị thiên kiêu cường giả tới cổ động xem lễ, thân là Phong Thần chi thành thành chủ, ta cảm thấy vạn phần vinh hạnh! Nhưng ta không thể không nói cho mọi người tin tức nặng nề, ngay mấy ngày trước, Phong Thần bảng truyền đến cho ta một tin tức chẳng lành..."
"Là tin tức gì khiến ngươi cảm thấy chẳng lành? Chẳng lẽ lại là thiên ma xâm lấn?" Phóng viên Lệ Thắng Nam lập tức truy vấn.
"Không biết." Chu Dịch lắc đầu, sắc mặt nặng nề mà nói: "Nó chỉ nói cho ta đại tai nạn sắp giáng lâm, hi vọng ta sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có triệu hồi ra Đả Thần Tiên, hai kiện thần khí hợp hai làm một mới có hi vọng đối kháng tai nạn. Tin này khiến cho ta đêm không thể say giấc, vô cùng sợ hãi. Cho nên, vì nhân tộc, vì thiên hạ thương sinh, hôm nay ta mới lập xuống phong thần đại trận, dốc hết tất cả sức lực của mọi người triệu hoán Đả Thần Tiên, chống cự tai tà."
Giờ khắc này, trên mặt Chu Dịch tràn đầy ánh sáng thần thánh, thần thánh mà vĩ đại.
Nhưng mà tin tức này lại làm mọi người sôi trào.
"Lại có đại tai nạn giáng lâm? Làm sao có thể?"
"Hắn ta nói có phải là thật hay không vậy, cảm giác của ta rất linh mẫn, vì cái gì ta không cảm giác được?"
"Gia hỏa này sẽ không phải là nói hươu nói vượn chứ?"
"Ta cảm giác chính là đang nói bậy, lòe người!"
"Nói chuyện giật gân!"
...
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm co lại, gia hỏa này thật sự có thể nói bừa, cụ hiện Đả Thần Tiên còn bịa bừa ra một câu chuyện.
Một vị Tôn Giả đứng dậy lớn tiếng nói, trong giọng nói tràn ngập tự tin sôi sục: "Ta cho rằng ngươi nói bậy nói bạ! Chúng ta có nhiều đỉnh cấp thiên kiêu như vậy, còn có Chí Tôn nhân tộc bao quát hoàn vũ, vô địch tại thế, trước kia những yêu tộc cường đại, thiên ma, người chơi thế giới trò chơi đều bị chúng ta đánh lùi, còn có tai nạn gì có thể làm chúng ta đổi sắc mặt?"
"Không sai, chúng ta có hàng loạt cường giả như thế thì sợ gì tai nạn?"
"Chúng ta đã không phải nhân tộc ngày xưa, hẳn nên gọi là là cường tộc, cái gọi là tai nạn không gây ra được một chút bọt nước!"
"Có Chí Tôn ở đây, chúng ta gối cao không lo!"
...
Đối mặt tiếng chất vấn của mọi người, Chu Dịch bất vi sở động.
Hắn ta chỉ nói tai nạn tiến đến, không nói thời điểm nào sẽ tiến đến, cụ thể lại là tai nạn gì. Dù sao thế giới này vẫn luôn không an ổn, không đến hai năm đều sẽ giày vò ra một ít chuyện, kiểu gì cũng sẽ trúng đích.
Hắn ta bịa ra những lời này chỉ là vì nâng lên mặt mũi của mình.
"Chúng ta có Dạ Ma Chí Tôn và các vị thiên kiêu ở đây, nhân tộc xác thực gối cao không lo. Nhưng lúc gian nan khổ cực thì sống mà lại chết vào lúc yên vui, chúng ta không thể đem tất cả trách nhiệm vứt hết cho Chí Tôn cùng các vị thiên kiêu. Mặc dù ta chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng mà sinh ra làm người, ta liền nên vì nhân tộc làm chút gì đó. Cho nên khi cảm nhận được nguy nan tiến đến, ta không chút do dự mà làm, cho dù không được người khác hiểu cho, cho dù bị người trừng mắt lạnh lùng nhìn, thậm chí cuối cùng được chứng minh là sai, ta cũng tuyệt đối không hối hận!"
Chu Dịch dõng dạc: "Tựa như một đốm lửa nhỏ, dù là yếu ớt, ngắn ngủi, lại còn nhỏ bé, thế nhưng chỉ cần chúng ta liên tục không ngừng, tre già măng mọc, cuối cùng sẽ có một ngày, đốm lửa đốt cỏ dại, cỏ dại sẽ cháy đến bụi cây, bụi cây sẽ lan tràn lên đại thụ, cuối cùng thổi lên ngọn lửa đốt cháy cả cánh đồng, chiếu sáng cả thế giới! Ta chỉ nguyện làm một đốm lửa hèn mọn trong đó, nhưng lại là đốm lửa quật cường kiêu ngạo! Ta muốn nói cho mọi người, cho dù Chí Tôn và các vị thiên kiêu ngã xuống, còn có ta ở đây! Còn có ngàn ngàn vạn vạn kẻ như ta ở đây!"
Mọi người nổi lòng tôn kính, đây là một thanh niên triển vọng có mộng tưởng lớn, hoài bão lớn, không biết sợ!
Mặc kệ hắn ta nói thật hay giả, chỉ mỗi trái tim vì nhân tộc mà lo lắng này cũng làm người ta vì vậy lớn tiếng khen hay!
Thân Công Báo đỏ mắt, hết sức cảm động mà nói: "Sư huynh của ta chính là một người vĩ đại vô tư như vậy đó, lúc trước vì đối kháng thiên ma, hi sinh tiền đồ của mình, dứt khoát quyết tuyệt cầm Phong Thần bảng lên, cuối cùng vì cứu ta còn bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống. Sống lại một đời, hắn vẫn như cũ không thay đổi!"
Đôi mắt mấy vị nhân vật thần thoại cũng ẩm ướt, đây chính là sư tôn trong trí nhớ của bọn họ.
Thủy Hoàng giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: "Không hổ là phong thần quốc sư! Dù cho sống thêm một đời, vẫn như cũ lấy dân làm trọng, lấy nhân tộc làm trọng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, quả nhân bội phục ngươi!"
Hán cao tổ cũng khen: "Không sai! Tinh thần của quốc sư có thể so với nhật nguyệt tinh thần!"
Phóng viên Lệ Thắng Nam lớn tiếng nói: "Chu thành chủ, tinh thần không biết sợ của ngươi làm cho người cảm động, hi vọng lát nữa ngươi có thể tiếp nhận buổi phỏng vấn của ta, tuyên truyền loại tinh thần này ra ngoài!"
Đại văn hào Sở Vân Phi cũng lớn tiếng nói: "Chu huynh, ta dự định viết một bản tự truyện cho ngươi, lúc nào chúng ta có rảnh hẹn một chút?"
...
Còn có rất nhiều người lớn tiếng tán thưởng.
Cũng làm cho một chút kẻ có lòng dại khó lường cảm thấy hổ thẹn trong lòng, người ta là vì đối kháng nguy nan có khả năng xuất hiện mới triệu hoán Đả Thần Tiên, mà bọn họ chỉ muốn cướp đoạt cơ duyên, so sánh với hắn ta thật sự là quá không ra gì.
Lâm Bắc Phàm thật sự muốn chọc thủng tên vương bát đản này, càng ngày càng biết gạt người.
Nghe được đám người chậc chậc ca ngợi, Chu Dịch kìm lòng không đặng ưỡn ngực lên, tinh thần phấn chấn.
Cảm giác làm thiên kiêu quả nhiên rất thoải mái!
Đáng tiếc những điều này là hư, chỉ có thực lực mới là thật.
Hắn ta đã không nhịn được tưởng tưởng đến chính mình một tay Phong Thần bảng, một tay Đả Thần Tiên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, quát tháo phong vân, ngạo khiếu ở giữa thiên địa, để lại truyền thuyết quang huy bất hủ trong lịch sử nhân tộc.
"Chư vị, đã đến giờ, hiện tại ta sẽ triệu hoán Đả Thần Tiên!"
Chu Dịch bắt đầu triệu hoán, trên trời phiên vân phúc vũ, trên mặt đất cuồng phong gào thét, lại là một mảnh dị tượng hoành không, cực kì hùng vĩ, vừa nhìn đã biết có thiên tài địa bảo xuất thế, để cho người ta nhìn mà than thở.
Trên thực tế, cụ hiện Đả Thần Tiên tốn không đến một giây thời gian.
Nhưng hắn ta lại nhất định phải làm ra một chút mánh lới, lớn mạnh thanh thế.
Đúng lúc này, bầu trời xuất hiện một chiếc roi thất thải to lớn, tản ra uy áp cường đại, xem như Diệp Phàm, Tiêu Viêm và các Đại Tôn Giả đều cảm nhận được áp lực, không cần phải nói, đó chính là Đả Thần Tiên, giống y như đúc với ở trong dị tượng.