Cuối cùng cuộc thi đấu giữa các học viện bốn năm một lần cũng bắt đầu.
Cùng ngày, trên sân đấu siêu lớn của Giang Nam học viện hội tụ người đến từ ngũ hồ tứ hải.
Đám đông hỗn loạn, nhìn lướt qua chỉ thấy đầu người nhiều vô kể, phỏng chừng cũng phải có hơn trăm vạn người, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay, cuộc so tài giữa các học viện được khai mạc ở nơi này, kéo dài một tháng, quyết ra thiên kiêu mạnh nhất.
Hơn nữa ngay hôm nay sẽ mở một trận đại hỗn chiến, đào thải 90% tuyển thủ dự thi, chỉ lưu lại trăm người mạnh nhất tham dự phần thi đấu phía sau, tình huống có thể nói là vô cùng khốc liệt.
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, cho nên Lâm Bắc Phàm cũng tới.
Với tư cách là thân thích của Lâm Vi Vi, Lâm Bắc Phàm lấy được phiếu thân nhân, có thể theo nàng vào sân, ngồi ở vị trí tương đối gần phía trước.
"Vi Vi, hỗn chiến hôm nay chỉ là làm nóng người, ta tin tưởng chắc chắn muội có thể thông qua!"
Lâm Bắc Phàm cổ vũ.
"Muội biết, Tiểu Phàm ca, cho tới bây giờ muội chưa từng lo lắng điều này!" Lâm Vi Vi tự tin nói, được viện trưởng Giang Trường Thanh huấn luyện hơn một tháng, hiện tại nàng đã là một cao thủ Siêu Phàm thật sự.
Mặc dù chỉ là Siêu Phàm nhất giai, nhưng nếu nàng biến thân, bộc phát toàn bộ thực lực, tuyệt đối có thể phát huy ra thực lực của Siêu Phàm lục giai, thuộc hạng nhất hạng nhì trong số tất cả thiên kiêu, nhất định có thể thuận lợi thông qua.
"Thế nhưng, lão sư muốn muội chăm sóc thêm cho các đồng học cùng dự thi, không cách nào phát huy toàn bộ thực lực."
Lâm Vi Vi có chút buồn buồn không vui, nàng còn muốn khoe thành quả trong khoảng thời gian gần đây cho tiểu Phàm ca nhìn thấy.
Mà loại đại nên chiến này, trên căn bản đều là học viện tổ đoàn, có lúc còn hai ba học viện cùng tổ đoàn, nếu không sợ rằng bản thân sẽ bị đá xuống đầu tiên, như vậy quá thiệt thòi.
"Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là chăm sóc tốt cho bản thân..." Lâm Bắc Phàm xoa đầu Lâm Vi Vi.
Chung quanh, khóe miệng các tuyển thủ Giang Nam học viện tham gia dự thi đồng loạt co giật.
Ngay nơi thi đấu nghiêm túc như vậy, các ngươi có thể đừng rải cẩu lương nữa được không?
Hiện tại chúng ta đều là cẩu độc thân, không chịu nổi đả kích.
Đúng lúc này, lão sư tuyên bố thí sinh có thể vào sân, vì vậy mọi người lần lượt phân nhóm vào sân.
Lâm Bắc Phàm thì trở lại khán đài, ngồi chung một chỗ với Bạch Thanh Thanh đã bớt thời giờ tới đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thanh Thanh rời khỏi Thanh Bạch Nhân Gia sau nhiều tháng như vậy.
Bởi sau khi được vô số thịt yêu quái bồi bổ, thực lực hiện tại của nàng đã là Siêu Phàm nhị giai, nàng cho rằng cuối cùng bản thân mình cũng có thực lực tự bảo vệ bản thân.
"Gặp tiểu tình nhân xong rồi sao?" Bạch Thanh Thanh trêu ghẹo nói.
"Tiểu tình nhân đã gặp, nhưng nơi này còn một lão tình nhân đây." Lâm Bắc Phàm cười dâm.
Mặt Bạch Thanh Thanh đỏ lên, hờn dỗi nói: "Không đứng đắn!"
Sau đó nàng không để ý tới hắn nữa.
Lúc này, trùng sinh giả An Khả Hân đi theo ra ngoài, kéo Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi: "Chuyện kia ngươi làm thế nào rồi?"
"Chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm có chút lơ mơ.
An Khả Hân nóng nảy: "Chính là chuyện ước hẹn cùng tới tìm Vạn Niên Linh Nhũ trong Hải Thị Thận Lâu sẽ xuất hiện mấy ngày tới, không phải ngươi đã quên mất chuyện này đấy chứ?"
"Làm sao có thể?" Lâm Bắc Phàm tuyệt không thừa nhận mình ở nhà tu luyện không biết năm tháng, thật sự đã quên.
"Vậy bây giờ ngươi..."
"Yên tâm, thời gian đến ta tự sẽ tới tìm ngươi." Lâm Bắc Phàm nói.
"Thật sự?" Ánh mắt An Khả Hân chứa đầy hoài nghi.
Lúc này, Bạch Thanh Thanh nghiêng đầu tới hỏi: "Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?"
Cuối cùng thiên kiêu của các học viện cũng lần lượt đi vào sân đấu, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô của khán giả vang lên như sấm.
Ngay tại lúc này, người chủ trì trịnh trọng giới thiệu: "Hôm nay, ngoài thiên kiêu của Nhân loại hội tụ tại Giang Nam học viện, còn có mấy vị cường giả khác cũng tới. Hiện tại ta trịnh trọng giới thiệu với mọi người, bọn họ chính là…"
"Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan!"
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu Tôn Tiểu Hồng!"
"Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành!"
"Còn có Đệ Nhất Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết!"
"Mọi người vỗ tay hoan nghênh bốn vị tiền bối đại giá quang lâm!"
Toàn trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thanh âm kia rung trời động đất.
Bốn nhân vật này đều là những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của thời đại này, ở Giang Nam, danh tiếng của họ càng vang dội hơn. Bởi vì, hai trăm năm trước, bọn họ từ một thế giới võ hiệp tới nơi này, lúc ấy vừa vặn xuất hiện ở Giang Nam, nhìn thấy yêu thú sắp phá thành, bốn người bọn họ trợ giúp Giang Nam chống đỡ công kích của yêu thú, cũng lưu tuyệt học của mình lại. Chính vì vậy, tu luyện giả ở Giang Nam học viện tương đối thích luyện võ, người luyện võ đều thích dùng kiếm.
Hai trăm năm qua, bọn họ đã lưu lại vô số truyền thuyết ở các nơi trên thế giới, để đám người Giang Nam cảm thấy vinh dự. Khi biết cuộc tranh tài nay được tổ chức tại Giang Nam học viện, bọn họ đều trở về, quả nhiên khiến người ta kích động hưng phấn.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bốn đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống, dừng lại trên chỗ ngồi của khách quý.
Viện trưởng Giang Nam học viện Giang Trường Thanh cùng với những lão sư khác lập tức đứng lên, từ đáy lòng hoan nghênh bốn vị tiền bối mới đến.
Giang Trường Thanh mỉm cười nói: "Hoan nghênh bốn vị tiền bối giá lâm! Sự xuất hiện của các vị thật sự là vinh dự cho Giang Nam học viện chúng ta! Hỗn chiến lập tức bắt đầu, xin mời bốn vị tiền bối mau ngồi xuống!"
Bốn người gật đầu, ngồi xuống.
Lâm Bắc Phàm đang ngồi trên khán đài định thần nhìn lại, thật vẫn là bốn vị kia.
Mặc dù hắn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng khí chất trên người bọn họ hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa trải qua hai trăm năm tu luyện, thực lực bốn người đã có ba người vững vàng đạt tới Siêu Phàm cửu giai, cũng chính là cảnh giới hiện tại của Giang viện trưởng, thực lực sâu không lường được. Tôn Tiểu Hồng yếu nhất cũng đã đạt tới Siêu Phàm bát giai. Bọn họ là những người đứng ở đỉnh kim tự tháp của Nhân loại, trừ mấy vị Thiên Nhân cảnh, sợ rằng ai cũng không thể đánh thắng được bọn họ.
So sánh với thực lực của mình, Lâm Bắc Phàm phỏng đoán mình chỉ có thể đánh bại Tôn Tiểu Hồng, không có biện pháp đối phó với những người còn lại, trừ phi hắn ném hết mấy trăm ngàn tấm linh phù tích lũy được ra.
Trong lúc Lâm Bắc Phàm quan sát bọn họ, bọn họ cũng cảm giác được có người đang nhìn trộm bọn họ.
"Là ai đang nhìn trộm ta?"
"Cao thủ đồng cấp?"
"Cảm giác có chút xa lạ?"
Mấy người nhìn nhau, phát hiện đây không phải ảo giác.
Lý Tầm Hoan tư thái ung dung uống một hớp rượu nhỏ, nói: "Mọi người không cần khẩn trương, có thể là một vị lão gia lánh đời. Học Viện Tranh Bá bốn năm mới có một lần, luôn có một ít lão yêu quái thích tới tham gia náo nhiệt!"
"Ngươi uống ít một chút!" Mặc dù Tôn Tiểu Hồng đã hơn hai trăm tuổi, nhưng công lực cao thâm, bảo dưỡng tỉ mỉ, trông vẫn như tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi phong nhã hào hoa, chẳng qua thoạt nhìn có thêm phần thành thục.
Nàng nhanh chóng đoạt lại chai rượu trong tay Lý Tầm Hoan, cất vào.
"Nhưng bệnh của ta đã tốt hơn nhiều!" Lý Tầm Hoan nhìn trên tay trống rỗng, đành cười khổ.
"Chẳng lẽ khỏi bệnh rồi thì không thể tái phát sao?" Tôn Tiểu Hồng hung dữ nói.
Đám lão hữu chung quanh thấy một màn này, không kìm được bật cười. Cho dù là Lãnh Khốc Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết, cũng không kìm lòng được lộ ra nụ cười tươi. Lãng tử Lý Tầm Hoan này, chỉ sợ cũng chỉ có Tôn Tiểu Hồng mới có thể quản lí được.