Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lại qua mấy triệu năm, thế giới khôi phục lại, nhân loại mới lại một lần nữa xuất hiện.
Thế nhưng lần này Đa Văn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài cuộc.
Nhân loại đời thứ năm cuối cùng vẫn phát hiện ra tác dụng của thủy tinh, sau đó dần dần đi về hướng văn minh Quang Năng, tiếp đó lại trải qua mấy ngàn năm thời gian phát triển tới đỉnh phong, lại một lần nữa thống trị toàn thế giới.
Thế nhưng không nằm ngoài dự liệu, bọn hắn lại bị hủy diệt. Mặt trời không biết bị cái gì che khuất, thế giới lâm vào trong hắc ám, năng lượng ánh sáng của thủy tinh mất đi ánh sáng bổ sung, thời gian lâu dần đã không còn sử dụng được nữa, văn minh Quang Năng hỏng mất.
Không có ánh nắng, băng giá giáng xuống, hệ sinh thái của thế giới hỏng mất, động thực vật bị diệt chủng đại quy mô, hỗn loạn tràn ngập.
Cứ như vậy trải qua thời gian mấy chục nghìn năm, nhân loại bị diệt vong, mặt trời một lần nữa hiện ra, phục hồi sức sống trên mặt đất.
Lại qua thời gian mấy triệu năm, nhân loại đời thứ sáu xuất hiện.
Cứ như vậy, Đa Văn quan sát một đời lại một đời nhân loại quật khởi, lại quan sát bọn hắn hủy diệt.
Tâm của hắn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng chết lặng, đồng thời cũng càng thêm khẳng định phỏng đoán của bản thân: Thế giới có thần, hắn chủ đạo tất cả.
Nhưng sự nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn: Đến cùng là thần muốn làm gì?
Tại sao phải để cho nhân loại không ngừng luân hồi, lặp đi lặp lại?
"Chẳng lẽ, đây chính là chân tướng sau cùng của thế giới sao?!" Cặp mắt chết lặng của Đa Văn lần nữa lộ ra có thần thái.
Thế là, tiếp theo hắn lại chăm chỉ không ngừng đau khổ truy tìm, khát vọng muốn nhìn thấy chân tướng chung cực của thế giới, khát vọng muốn gặp được thần trong truyền thuyết.
Cũng vì trải qua mấy đời văn minh Quang Năng, nên hắn đã tích lũy được tri thức quang năng thâm hậu.
Năng lượng linh hồn của hắn cũng đang được tích lũy không ngừng, hết sức thâm hậu. Nếu như đặt ở trong thế giới khôi phục linh khí, nói không chừng đã có thể đột phá đến Siêu Phàm cấp cao; đáng tiếc hạn chế của thế giới này một mực đè ép hắn, khiến cho hắn thủy chung không cách nào đột phá.
Lại trải qua tích lũy của mấy nền văn minh Quang Năng, mượn tri thức thâm hậu rốt cục hắn cũng tìm hiểu được bản chất của ánh sáng, cũng có thể nói là nhòm ngó được pháp tắc ánh sáng. Linh hồn hắn liền thăng hoa.
Vào một ngày này, thế giới đại biến, trời đất phát ra điềm lành tựa như có Chí Tôn sinh ra vậy, chúc mừng thế giới đản sinh ra một vị siêu thoát giả, dùng lực lượng một người kéo theo toàn thế giới tiến hóa.
Cùng lúc đó, bầu trời trong thế giới này trở nên cao hơn, mặt đất trở nên rộng lớn hơn, thế giới càng thêm bao la.
Còn có ánh nắng, cũng trở nên càng thêm sáng lạn.
Linh hồn Đa Văn đã biến thành hình thái ánh sáng, sau đó thoát khỏi thủy tinh bay lên không trung, tiến vào bên trong thái dương quan sát tất cả, tự lẩm bẩm: "Thì ra, đây chính là bản chất của thế giới."
Sau đó, hắn xuất hiện trước mặt một cái hư ảnh.
Hư ảnh mang đến cho hắn một loại cảm giác vĩ đại vô biên vô tận, đồng thời hào quang chung quanh cũng đều đang luôn chuyển xung quanh hắn, thế giới phát ra tiếng kêu gọi vui mừng, lại một lần nữa trời đất giáng điềm lành, quy mô so với vừa rồi còn lớn hơn, tựa như đang hoan nghênh vị này đến đây vậy.
Đa Văn cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp từ bên trong hư ảnh trước mắt, thật giống như lúc nhìn thấy phụ thân vậy, trong lòng liền dâng lên tâm tình sùng kính một cách tự nhiên, kìm lòng không được quỵ gối xuống.
Hư ảnh mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi rốt cục cũng đột phá, kéo theo thế giới nhảy vọt!"
Trong lòng Đa Văn run rẩy: "Ngươi là... Phụ thần?"
Tuy trong lòng đã khẳng định, nhưng hắn vẫn không kìm hãm được hỏi lại.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Không sai, ta là phụ thần, thế giới này chính là do ta sáng tạo ra, ta đã quan sát ngươi rất lâu rồi."
Một tay Lâm Bắc Phàm chỉ ra, trước mắt liền xuất hiện một cái hình ảnh to lớn.
Đó là cuộc đời của Đa Văn từ lúc sinh ra đến bây giờ. Từ nhỏ đã có thiên phú xuất chúng, hơn nữa còn tràn ngập hiếu kỳ đối với tất cả, ra biển đi thăm dò thế giới, cuối cùng phát hiện đủ loại bí mật của thế giới, sau đó không ngừng miệt mài truy cầu; trông thấy thân bằng hảo hữu đều đã chết, trông thấy thế giới hủy diệt vẫn một mực không thay đổi sơ tâm.
Trải qua hết nền văn minh này đến nền văn minh khác, hắn ta hết thức tỉnh rồi lại tiếp tục ngủ say...
Quá nhiều quá nhiều chuyện, ngay cả bản thân hắn ta đều đã quên đi.
Nhưng hắn vẫn luôn tự nhắc nhở mình tên là Đa Văn, là một Quan trắc giả quan sát thế giới, đang đau khổ truy tìm chân tướng thế giới.
Lúc này nhìn lại mọi chuyện, tất cả giống như mây bay, hắn ta đã lệ rơi đầy mặt.
Đây là nước mắt cảm động, đây là nước mắt kích động, đây là nước mắt vui vẻ, bởi vì hắn ta đã tìm về được bản thân mình trước đó.
Cứ việc thương hải tang điền, trái tim hắn vẫn như cũ, trẻ trung như thiếu niên.
Điều này khiến đạo tâm hắn càng thêm củng cố.
"Phụ thần!" Đa Văn lại một lần nữa bái lạy.
Thấy được phụ thần, nỗi nghi hoặc vây khốn hắn nhiều năm đã được giải tỏa.
Vì sao bắt đầu từ đời thứ hai, sinh vật có trí tuệ đều là lấy hình thái con người tồn tại, thì ra bản thân Thần chính là bộ dáng này; hắn đã dựa theo hình thái bản thân để tạo ra con người.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có rất nhiều nghi hoặc chưa giải.
"Ta tin tưởng trong lòng ngươi nhất định còn có rất nhiều nghi hoặc, có vấn đề gì cứ hỏi đi!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Dạ, phụ thần!" Đa Văn ngẩng đầu lên, mang theo khó hiểu nói: "Phụ thần, vì sao... vì sao ngươi lại phải lần lượt hủy diệt rồi lại hồi sinh thế giới, cứ luân hồi hết lần này đến lần khác?”
Trong nội tâm hắn vẫn có chút phẫn uất, vì sao phải làm cho thế giới hết bị hủy diệt rồi lại hồi sinh, vì sao cứ phải để cho nhiều người chết đi hết đợt trước đến dợt sau một cách không có giá trị như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì chơi đùa hay sao?
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu: "Đó cũng không phải do ta làm, mà là do cơ chế bảo hộ của thế giới đang làm ra!"
"Cơ chế bảo hộ của thế giới?"
"Ngươi có thể xem thế giới như là một con người, mà Nhân tộc các ngươi chính là một bộ phận tạo thành thế giới, tương đương với tế bào trong cơ thể con người. Thế giới là có hạn, bất kể là Nhân tộc hay là chủng tộc khác, nếu như phát triển vượt ra khỏi sự khống chế của thế giới, sẽ tương đương với tế bào phát sinh dị biến, sẽ ảnh hưởng xấu đến thế giới. Cho nên nhất định phải hủy diệt, thế giới mới có thể nghênh đón tân sinh!"
Đa Văn ngộ ra, hoặc là thế giới hủy diệt con người để trùng sinh, hoặc là con người và thế giới cùng nhau bị hủy diệt; cho nên cuối cùng khẳng định phải lựa chọn phương án tốt hơn là hi sinh Nhân tộc.
Đạo lý chính là đơn giản như vậy, chỉ trách hắn thân đứng ở trên núi, không thể nhìn thấy được toàn cảnh ngọn núi đó.
"Trên thực tế, từ lúc sáng tạo ra thế giới này cho đến nay, ta rất ít can thiệp vào sự phát triển của thế giới. Ta nhớ chỉ can thiệp vẻn vẹn hai lần, lần đầu tiên là vào thời điểm nhân loại đời thứ nhất xuất hiện, bộ dáng của bọn hắn ta rất không thích, nên đã trực tiếp cưỡng chế vận hành theo ý chí của ta, cuối cùng hình thành ra nhân loại giống như ta."
Đa Văn lộ ra dáng vẻ quả là thế.
"Lần thứ hai, chính là ở thời điển nhân loại đời thứ hai diệt vong, ta cảm thấy thế giới quá nhàm chán, thế là cải biến thế giới, để nó trở nên lớn hơn, có thể dung nạp được càng nhiều sinh mệnh hơn. Hơn nữa còn thay đổi quy tắc thế giới, vậy là có quang năng thủy tinh, có hệ thống tu luyện hiện nay, cũng có văn minh Quang Năng xuất hiện!"