Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu hòa thượng mang theo hai con mắt đen thui bước đi trên đường phố Bàn Thạch thành.
Kể từ sau khi biết mình bị Phượng tỷ để mắt tới, mấy ngày qua hắn ta vẫn một mực ăn không ngon ngủ không yên; cứ vừa nhắm mắt là lại thấy hình ảnh Phượng tỷ răng hô đang nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn ta giật mình tỉnh lại mà vẫn mồ hôi tuôn ra đầy người.
Mỗi lần tỉnh lại hắn ta đều niệm phật kinh, trong lòng tưởng tượng ra pháp tướng Phật tổ, hy vọng có thể trấn áp tâm ma là Phượng tỷ.
Thế nhưng, niệm niệm một hồi, khuôn mặt Phật tổ lại biến thành Phượng tỷ, khiến hắn ta bị dọa đến thảm.
Vừa nghĩ tới Phượng tỷ sẽ đến tìm hắn, từ nay về sau sẽ phải cùng Phượng tỷ trải qua khoảng thời gian tay ấp má kề, hắn đã muốn chạy trốn đi thật xa, trốn tới một nơi mà Phượng tỷ vĩnh viễn cũng không tìm được.
Thế nhưng gấu trúc cứ nhìn chằm chằm vào hắn ta, khiến hắn không có cửa chạy thoát.
Nhưng hắn ta không hổ là xuất thân trộm gà bắt chó, dù cho quy y Phật tổ thì vẫn giữ nguyên bản chất chó không bỏ được thói quen ăn phân; nhân một cơ hội sơ hở rốt cục hắn ta cũng trốn thoát, chạy đến nơi này tránh né, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cho dù ngươi có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là một động vật mà thôi, làm sao có khả năng là đối thủ của người lăn lộn xã hội như ta chứ?" Tiểu hòa thượng đắc ý trong lòng, nhìn thấy bên cạnh có một quán rượu nhỏ, con sâu rượu trong người liền bị câu dẫn ra: "Đi qua uống vài chén rượu giải thèm một chút!"
Tiến vào quầy rượu, cố ý đi tới trước mặt một phục vụ viên có dung mạo xinh đẹp, hắn ta pháp tướng trang nghiêm nói: "A di đà phật! Nữ thí chủ, xin cho ta một ly Brandy nhiệt tình (liên quan đến nồng độ rượu), không thêm đá, cảm ơn!"
Nữ phục vụ viên ngây người: "Ngươi là hòa thượng? Còn muốn uống rượu sao?"
"A di đà phật! Phật tổ đã nói, rượu là độc dược xuyên ruột, nhưng chỉ có uống rượu mới có thể lý giải nỗi khó khăn của người đời phải nếm trải! Bần tăng mặc dù chỉ là một vị tiểu tăng, nhưng cũng nguyện ý nếm thử nỗi khổ của người đời, như vậy mới có thể kiên định tâm hướng phật!" Tiểu hòa thượng sắc mặt từ bi, nghĩ nghĩ, lại nói: "Đúng rồi, cho ta thêm một phần thịt nướng, ta muốn cay biến thái luôn!"
Phục vụ viên: "..."
Cuối cùng, phục vụ viên bưng lên một ly Brandy nhiệt tình, còn có một bàn thịt nướng thơm phức.
"Cảm ơn nữ thí chủ!" Nói rồi, tiểu hòa thượng một tay nhấc ly Brandy lên, một tay cầm miếng thịt nướng thơm phức lên, bắt đầu ăn như sói như hổ, vừa ăn vừa nói: "Rượu này thật là nồng, thịt này thật là thơm... Đây mới là trải nghiệm của con người!"
Rất nhanh, rượu cùng thịt đều đã ăn sạch, tiểu hòa thượng lại gọi thêm một phần.
Một bên khác, phục vụ viên cao hứng đi trở lại hậu trường, hậu trường có hai người, còn có một con gấu trúc.
"Lâm lão sư, chuyện ngươi bảo ta làm ta đã làm xong rồi, vậy thứ kia... ngươi có thể đưa cho ta được chưa?" Phục vụ viên cười híp mắt nói, làm một cái động tác mà vạn giới đều thông dụng - xin tiền.
"Cầm lấy đi!" Lâm Bắc Phàm hào phóng vung tay lên, trên mặt đất hiện ra một xấp linh tệ.
"Cảm ơn Lâm tiên sinh!" Phục vụ viên cao hứng thu linh tệ lại.
Sau khi phục vụ viên rời đi, Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Phượng tỷ ở bên cạnh cười nói: "Phượng tỷ, đã tìm được tiểu hòa thượng, thuốc ta cũng đã sai người hạ rồi, sau đêm nay hắn sẽ triệt để là người của ngươi."
"Như thế này... có phải không tốt lắm hay không?" Phượng tỷ nhăn nhó nói.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Có cái gì không tốt? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, Phượng tỷ ngươi và tiểu hòa thượng nhất định chính là trời sinh một cặp, sớm muộn cũng phải ở cùng nhau, hiện tại chẳng qua chỉ là thúc đẩy Chương trình sớm hơn trước thời hạn mà thôi."
"Lâm lão sư ngươi hiểu lầm ta rồi, ý ta là bỏ thuốc như vậy có ít quá, không đủ dùng hay không?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Trông thấy điệu bộ Phượng tỷ như sói như hổ, khóe miệng Lâm Bắc Phàm giật giật, vậy mà vẫn còn ít sao?
Cả ly rượu đều đã đổi thành thuốc rồi.
Lâm Bắc Phàm vã đầy mồ hôi trên mặt: "Phượng tỷ, đã không ít rồi, uống nhiều quá sẽ xảy ra án mạng đó..."
"Chết lên chết xuống không phải càng tốt sao?" Phượng tỷ mơ ước nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Phượng tỷ - tài xế già! (ý chỉ những người có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối)
Lâm Bắc Phàm không còn lời nào để nói, chỉ có thể đưa ra lời chúc phúc: "Được thôi, chúc các ngươi sớm sinh quý tử!"
Gấu trúc giơ bảng lên: Chúc các ngươi sớm sinh quý tử!
Thời gian dần trôi qua, tiểu hòa thượng càng uống càng cảm thấy có vẻ không đúng; chỉ mải chú tâm uống rượu, khiến toàn thân hắn dần dần nóng lên, gương mặt cũng đỏ lên như con của bị hấp vậy.
Mắt hắn hoa lên, nhìn thấy ai cũng giống như mỹ nữ, lớn miệng nói: "Rượu này thật là nặng đô, hai ly đã say rồi..."
Lúc này, rốt cục Phượng tỷ cũng không nhịn được đi tới.
Tiểu hòa thượng chỉ cảm thấy một đại mỹ nữ đang đi về phía hắn, người nảy vội vã không nhịn nổi đỡ hắn dậy: "Tướng công, chúng ta đi ngủ thôi!"
"Đi ngủ? Được, được..." Tiểu hòa thượng cười, sau đó té xỉu trong lồng ngực Phượng tỷ, bị Phượng tỷ dìu đi.
Lâm Bắc Phàm cùng gấu trúc đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó nhịn không được sợ run cả người.
Ngày thứ hai, tiểu hòa thượng trong tình trạng kiệt sức tỉnh lại. Nhìn thấy quần áo mình không chỉnh tề, lại thấy được Phượng tỷ đang ngủ ở bên cạnh, hắn ta phát ra một tiếng thét thảm thiết đứt ruột đứt gan.
...
Hai tháng sau, trọng sinh giả An Khả Hân lại một lần nữa tập hợp mọi người lại.
"Kim Bất Hoán đâu rồi?" An Khả Hân hỏi.
"Không cần phải để ý đến hắn, bây giờ hắn đang cùng Mã Nhạ và 7 tên đệ đệ của nàng chơi bời rất sung sướng!" Lâm Bắc Phàm bỏ qua tên kia.
"Quả thực không cần phải để ý đến hắn, vừa rồi lúc ta đi qua còn trông thấy hắn đang theo Mã Nhạ đi dạo đào bảo nữa kìa, xài tiền như nước. Không thể không nói, hai người bọn họ thực sự là tuyệt phối!" Huyết Sắc Vi cười nói.
Lâm Vi Vi hỏi: "Ngươi tập trung chúng ta lại đây, có phải lại có đại cơ duyên gì hay không?"
...
"Không tính là đại cơ duyên, mà là một cơ duyên không lớn không nhỏ!" Trọng sinh giả An Khả Hân cười nói: "Chuẩn bị lại có một bí cảnh mở ra, hơn nữa bí cảnh này rất đặc biệt, tên là bí cảnh Tây Du!"
Tiếp đó, An Khả Hân giải thích về bí cảnh Tây Du cho mọi người.
Đây là một bí cảnh cực kì thần kỳ, sau khi mỗi người tiến vào sẽ được an bài một thân phận, cũng có thể nói là phải đóng vai một nhân vật. Mỗi một nhân vật đều có sứ mệnh của riêng mình, chỉ cần hoàn thành sứ mệnh, thì sẽ có thể thu được công đức cùng số mệnh, thậm chí còn có thể thu thêm được một hạng năng lực của người sắm vai đó.
"Chẳng như thân phận sau khi ngươi tiến vào là Tôn Ngộ Không, như vậy nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, căn cứ vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu hoạch được công đức cùng số mệnh, thậm chí còn có thể thu được 72 phép thần thông biến hóa trên người Tôn Ngộ Không, lấy được một trong hai món đồ là Cân Đẩu vân hoặc là Kim Cô bổng."
An Khả Hân nói: "Lại chẳng hạn như thân phận sau khi tiến vào là Đường Tăng, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ đi Tây Thiên thỉnh kinh, thì thậm chí còn có thể có được nhục thể trường sinh bất lão của hắn. Hoàn thành độ khó càng lớn, thân phận càng cao, thì lấy được ban thưởng lại càng lớn."
"Nghe cứ như là một bí cảnh nhàn nhã vậy." Lâm Bắc Phàm nói ra.
"Nhưng cũng cạnh tranh rất kịch liệt, bởi vì chỉ hoàn thành sứ mệnh một cách đơn giản thì chỗ tốt lấy được chung quy sẽ có hạn, phải thêm đất diễn cho bản thân mới được. Chẳng hạn như có người muốn trở thành một trong chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, làm sao để có thể khiến cho bốn thầy trò Đường Tăng nhận hết đau khổ nhưng lại không để cho bọn hắn chết, đây là một vấn đề hết sức quan trọng." An Khả Hân nói.