Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 650 - Chương 650. Tiểu Hòa Thượng, Trời Định Là Người Thỉnh Kinh!

Chương 650. Tiểu hòa thượng, trời định là người thỉnh kinh! Chương 650. Tiểu hòa thượng, trời định là người thỉnh kinh!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Lúc này, Quan Âm bồ tát đã đi tới Đông Thổ Đại Đường, tìm kiếm Đường Huyền Trang do Kim Thiền Tử chuyển thế thành.

Kết quả là mới nhìn thoáng qua, ngọc tịnh bình kém chút nữa đã rớt mất.

Đây thật sự là Đường Huyền Trang sao? Đây thật sự là cao tăng đắc đạo sao? Đây thật sự là Kim Thiền Tử phụng mệnh đi Tây Thiên thỉnh kinh sao?

Chỉ thấy Đường Huyền Trang trong truyền thuyết đang ngồi uống rượu ăn thịt. Cứ mỗi lần ăn một miếng, uống một ngụm là đều niệm một tiếng a di đà phật, như thể sợ người khác không biết hắn là hòa thượng vậy. Đây quả thực là khinh nhờn Phật tổ mà.

Thế là, Quan Âm bồ tát hàng xuống, lớn tiếng quát: "Đường Huyền Trang, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?"

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, trông thấy là Quan Âm bồ tát mới nhớ lại thân phận hiện tại, hắn tỏ ra tựa như đang tìm đến chỗ kết thúc cuộc đời, mặt chau mày ủ nói: "Bồ tát, người không biết đâu, trong lòng ta khổ sở biết bao..."

Quan Âm bồ tát tức giận đến toàn thân phát run: "Có khổ ra sao ngươi cũng không thể uống rượu ăn thịt, phải biết rượu chính là độc dược xuyên ruột..."

"Là độc dược càng tốt, dứt khoát phát độc cho ta chết đi! Ngươi đừng cản ta, ta muốn chết!" Nước mắt tiểu hòa thượng chảy be bét, tay trái cầm chén rượu tay phải cầm miếng thịt, ăn uống một cách ngon lành, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là ăn uống độc dược chút nào.

Quan Âm bồ tát: "..."

Tiếp đó, tiểu hòa thượng liền báo lại những gì mình tao ngộ cho Quan Âm bồ tát nghe.

Thực sự là quá thảm, từ sau bị Phượng tỷ làm chuyện đó xong, hắn liền cảm thấy trên thân mình tràn đầy ô uế, không còn là người trong sạch, ngay cả ý nghĩ muốn tự tử cũng có. Thế nhưng Phượng tỷ vẫn như cũ không thỏa mãn, như sói như hổ, mỗi ngày đều đuổi theo sau hắn muốn hắn sinh tiểu hòa thượng; hắn vì đào mệnh mới phải trốn đến bí cảnh này.

Quan Âm bồ tát nghe vậy, không nhịn được động lòng.

Người kia cần phải xấu xí đến mức nào, mới có thể khiến cho một hòa thượng phải tìm đến cái chết, khiến cho mấy ngàn vạn người phải nôn mửa đây?

Chỉ suy nghĩ một chút, bồ tát cũng phát ngán.

Thế nhưng bồ tát không hổ là bồ tát, định lực mười phần, tận tình nói: "Tuy ngươi đã bị chuyện kia, nhưng cũng không thể chậm trễ đại nghiệp thỉnh kinh chứ? Ngươi là một hòa thượng kiên định tín ngưỡng, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy Phật tổ trong truyền thuyết sao?"

Nói xong câu này bồ tát cũng cảm thấy trái lương tâm, một tên hòa thượng rượu thịt như thế này, làm sao có thể gọi là kiên định tín ngưỡng chứ?

Trời ạ, vì sao bí cảnh lại tuyển chọn một tên quái đản như vậy làm Đường Tăng chứ?

Tiểu hòa thượng lắc lắc đầu: "Ta không muốn, ta đã không còn mặt mũi nào gặp Phật tổ nữa! Bây giờ ta chỉ muốn mượn rượu giải sầu, uống đến chết cho rồi."

Sau đó hắn ta lại ực ực ực ực uống hết một bình rượu, trông điệu bộ uống thật sự rất sảng khoái.

“Thực ra ngươi làm như vậy sẽ không thoát khỏi được Phượng tỷ, vừa rồi ta đã giúp các ngươi tính thử, các ngươi là có tình duyên tam thế, cho dù ngươi chết đi thì nàng vẫn sẽ theo ngươi tới địa phủ, tam sinh tam thế đều sẽ ở bên ngươi..."

Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, tiểu hòa bị thượng hù ngã: "Ta ở cùng nàng một giây thôi đã cảm thấy phiền rồi, lại còn muốn tam sinh tam thế? Ta có chết đi cũng không thể thoát khỏi nàng? Trời ạ, ta đã phạm phải tội lỗi gì mà ngươi phải trừng phạt ta như vậy chứ?"

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Quan Âm bồ tát, hai mắt đẫm lệ bi thương nói: "Quan Âm tỷ tỷ, ngươi thấy ta có thảm hay không, có thể cho ta ôm một cái thân thiện, an ủi trái tim sắp tan nát của ta một chút hay không?"

Quan Âm bồ tát: "..."

"Muốn triệt để thoát khỏi Phượng tỷ, chỉ có đi Tây Thiên thỉnh kinh, Phật tổ sẽ giúp ngươi chặt đứt nhân duyên giữa ngươi cùng Phượng tỷ." Trên mặt Quan Âm bồ tát lộ ra nụ cười, rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật.

Thế là, tiểu hòa thượng quyết định đi Tây Thiên thỉnh kinh, tâm cầu phật cực kì kiên định.

Sau khi chiếm được câu trả lời hài lòng, Quan Âm bồ tát bắt đầu triển khai hành động, làm ra sự kiện Kinh Hà long vương để lấy cớ bắt đầu tổ chức pháp hội thủy lục một cách đàng hoàng, giúp cho tiểu hòa thượng có được danh vọng. Tiểu hòa thượng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đi theo Xá Lợi phật lăn lộn mấy năm, trên tay cũng có được chút vốn liếng, lừa dối dân chúng bình thường sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu Tây Du.

Bên ngoài thành Trường An, Tần Thủy hoàng đóng vai vua Đường đang tiễn biệt.

Tần Thủy Hoàng nắm tay tiểu hòa thượng thật chặt, quan tâm sâu sắc nói: "Ngự đệ, đây là giấy thông hành, đây là bát hành khất để ngươi dùng đi ăn xin trên đường, còn có một con ngựa nhỏ giúp ngươi đi xa hơn. Đến đây xin cáo biệt!"

Tiểu hòa thượng nhìn cái chén bể trong tay, còn có một con ngựa vàng gầy đến mức không đi nổi ở bên cạnh, rơi vào trong trầm tư: "Bệ hạ, dựa theo truyền thuyết ghi chép, đáng lẽ ngươi hẳn phải đưa cho ta một cái bát Tử Kim, còn có một con ngựa trắng mới đúng chứ?"

Thủy Hoàng cười ha ha nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi cũng biết đó là truyền thuyết, ai biết có phải là sự thật hay không? Ngươi là đi ăn xin, không phải đi hưởng thụ, ăn xin chỉ cần có bát đã đủ dùng rồi; con ngựa kia chung quy cũng sẽ chết, cần gì phải chọn cho ngươi đây nữa chứ? Đại Đường ta cũng đang thiếu ngựa tốt!"

Tiểu hòa thượng: "..."

"Vậy phải chăng ngươi nên đưa cho ta một chút lộ phí? Ta cũng không tham lam, cho ta mấy vạn lượng hoàng kim là đủ rồi." Tiểu hòa thượng nói.

Thủy Hoàng lắc lắc đầu: "Đừng nói mấy vạn lượng, ngay cả một lượng hoàng kim cũng không có; vì mua áo cà sa trên người ngươi, hoàng kim trong quốc khố ta đều đã móc rỗng. Ngươi nên biết đủ đi, muốn trách thì đi mà trách Quan Âm bồ tát!"

Tiểu hòa thượng: "..."

"Vậy dù sao cũng nên có một chén rượu chứ?" Tiểu hòa thượng không cam lòng nói.

"Một tên hòa thượng như ngươi còn uống rượu cái gì chứ? Rượu không phải là một điều cấm của tăng nhân sao?" Thủy Hoàng sửng sốt.

"Có thể uống chút rượu chay." Tiểu hòa thượng tranh thủ.

"Được rồi!" Tần Thủy Hoàng bất đắc dĩ sai người đưa tới một chén rượu.

Ngửi ngửi mùi rượu tỏa ra trong ly rượu, con sâu rượu trong người tiểu hòa thượng bị dẫn ra, cầm ly lên đang chuẩn bị uống một hơi hết sạch, đột nhiên Tần Thủy Hoàng hô to một tiếng "Chờ một chút" .

"Bệ hạ còn có gì phân phó?" Tiểu hòa thượng hỏi.

Tần Thủy Hoàng bốc một nắm đất lên đổ vào trong rượu, ngữ khí thành khẩn nói: "Lần này rời đi, núi cao đường xa, năm tháng dài đằng đẵng, ta hi vọng Tam Tạng ngươi nhớ rõ một nắm đất quê hương này, chớ yêu vạn lượng hoàng kim nơi tha hương."

Tiểu hòa thượng nhìn thấy trong ly rượu tràn đầy đất, sắc mặt lập tức phát xanh.

Thế này thì làm sao mà uống?

Ngươi cho ta uống rượu hay là uống đất đây?

Có biết là sẽ bị mắc nghẹn hay không?

"Uống nhanh đi, uống xong rồi lên đường mạnh giỏi!" Thủy Hoàng thúc giục.

Tiểu hòa thượng: "..."

Lời này nghe như...

Cuối cùng, tiểu hòa thượng cũng phải gồng cơ cổ uống chén đất này xuống.

Nhìn theo tiểu hòa thượng cưỡi con ngựa vàng từ từ rời đi, sắc mặt Tân Thủy Hoàng trở nên âm trầm: "Quan Âm đáng chết, Phật giáo đáng chết! Lại để quả nhân hốt phân cho người khác như vậy!”

"Bệ hạ!" Vương Tiễn cùng Mông Điềm lo lắng nói.

"Quả nhân không sao, chỉ là do tâm lý có chút không thoải mái mà thôi!" Thủy Hoàng phất tay nói: "Báo chuyện này cho Ngọc Đế, cứ nói tiểu hòa thượng đã lên đường!"

Trên Thiên Đình, phóng viên Lệ Thắng Nam làm bộ chắp tay báo cáo Lâm Bắc Phàm: "Khởi bẩm Ngọc Đế, Đường Tăng đã rời khỏi phía tây thành Trường An, đang tiến về tây phương linh sơn đi thỉnh kinh."

"Tốt!" Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Hiện tại tiểu hòa thượng đến đâu rồi?"

"Khởi bẩm Ngọc Đế, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, Đường Tăng sắp đến Ngũ Chỉ sơn, cùng Tôn Ngộ Không gặp nhau rồi!" Lệ Thắng Nam lại nói.

Bình Luận (0)
Comment