Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Từng tên đều tỏ ra cao cao tại thượng quan sát đại thế giới khôi phục linh khí, trong ánh mắt hiện lên vẻ tham lam không chút che giấu.
Bên trong thế giới linh khí khôi phục, mọi người cảm nhận được khí tức của đám Thần Ma bộc phát ra ngoài, lại trông thấy bóng dáng bọn hắn che rợp cả bầu trời, lập tức run lẩy bẩy, cơ hồ ngã xụi lơ xuống đất.
“Tại sao... tại sao lại có nhiều Thần Ma như vậy?”
“Ánh mắt bọn chúng thật đáng sợ!”
“Bọn chúng muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng giống như đám người Trò Chơi chi thần, muốn xâm chiếm thế giới chúng ta?”
“Đừng sợ, chúng ta còn có Chí Tôn, hắn có thể giết chết Thần Ma!”
“Thế nhưng nhiều Thần Ma như vậy...”
...
Thiên Đạo La Cẩm nghiến răng nghiến lợi: “Lại là Thần Ma!”
Nàng nhớ lại mười vạn năm trước, thế giới Hoàng Đạo Khí Vận cũng bị hủy trong tay một đám Thần Ma tham lam.
Bây giờ lịch sử lặp lại, khiến nàng bị khơi gợi phẫn hận mãnh liệt.
Bên ngoài thế giới.
Lúc này, một vị đạo nhân sắc mặt hiền lành bay đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, tinh quang trong mắt lóe lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Tham kiến đạo hữu, bần đạo Phúc Nguyên chân tiên! Vừa rồi lúc bần đạo đến đây liền phát hiện thấy đạo hữu đã ở sẵn chỗ này, chứng tỏ tin tức rất linh thông, còn hiểu rõ phương thế giới này hơn so với chúng ta. Hơn nữa khí tức của đạo hữu hết sức gần gũi với phương thế giới này, xem ra đã sớm tiếp xúc được với cơ duyên của phương thế giới này. Đạo hữu có thể giải thích nghi hoặc cho chúng ta, phương thế giới này có tạo hóa gì hay không?”
Những Thần Ma khác cũng đều nhìn lại chờ nghe giải đáp, có Thần Ma còn phóng xuất ra khí tức cường đại để cảnh cáo.
“Ngươi thực sự là mắt sáng như đuốc, tìm đúng người rồi. Muốn nói đến mức độ hiểu rõ đối với thế giới này như thế nào, chỉ sợ trên thế gian không một Thần Ma nào có thể sánh bằng ta!” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
“Đạo hữu, vì sao nói như vậy?” Tinh quang trong mắt Phúc Nguyên chân tiên lóe lên.
“Bởi vì, ta chính là Thần Ma đầu tiên đản sinh ra từ thế giới này.” Nụ cười Lâm Bắc Phàm vẫn như cũ.
Nụ cười Phúc Nguyên chân tiên thì cứng lại, ánh mắt mọi người đều trở nên vi diệu, vô hình chung liền bao vây Lâm Bắc Phàm ở trung tâm, có Thần Ma còn không che giấu sát khí trong mắt.
“Đạo hữu chớ có nói đùa, sẽ tổn thương hòa khí!” Phúc Nguyên chân tiên cười.
“Đối với địch nhân, ta không nói đùa!” Lâm Bắc Phàm cũng cười, sau đó nhìn chung quanh một vòng, nói: “Muốn vây công ta sao? Trước kia cũng có mấy vị Thần Ma có ý nghĩ như vậy, nhưng bọn hắn đã chết hết, các ngươi muốn bắt chước sao?”
Có mấy tên Thần Ma thực lực yếu một chút lặng yên lui ra ngoài.
Thần Ma cường đại, nhưng cũng rất quý trọng tính mạng.
Chiến đấu giữa các Thần Ma thường thường chính là ngươi chết ta sống, bên thua phải trả cái giá quá thảm trọng, không vãn hồi nổi.
“Sợ cái gì, hắn chỉ là một tên Thần Ma nhất giai nho nhỏ mà thôi, mạnh thì cũng mạnh có hạn, chẳng lẽ chúng ta có nhiều Thần Ma như vậy còn không thu thập được hắn?” Một tên Thần Ma trên đầu mọc ra sừng đen trong đó nói.
“Không sai, để ta nuốt hắn!” Một Thần Ma Yêu thần đạt tới nhị giai mở ra miệng lớn dữ tợn.
“Mọi người bình tĩnh chớ vội, không nên đả thương hòa khí!” Phúc Nguyên chân tiên lại xông ra, tỏ ra nghiêm túc nói với Lâm Bắc Phàm: “Đạo hữu, tuy ngươi là Thần Ma từ thế giới này đi ra, nhưng từ giây phút ngươi trở thành Thần Ma trở đi, ngươi đã thoát ly khỏi thế giới này rồi; sự sinh tử hủy diệt của thế giới đã không còn liên quan gì với ngươi. Vì một thế giới mà phải trả giá bằng cả mạng sống, cần gì chứ?”
“Không bằng tất cả mọi người đều thối lui một bước, đạo hữu không nên ngăn cản mọi người, mọi người cũng không ra tay đối với đạo hữu; tất cả đều dĩ hòa vi quý, như vậy tốt biết bao nhiêu? Về sau gặp mặt vẫn là bằng hữu...” Phúc Nguyên chân tiên cười ha hả nói.
Ánh mắt các vị Thần Ma lấp lóe, có thể không đánh tốt nhất không cần đánh. Bọn họ tới đây là để mưu đoạt tạo hóa, mà không phải đến để đánh nhau sống chết. Nếu như ép đối phương đến đường cùng, chỉ sợ cái gì cũng không đoạt được.
Mọi người trầm mặc, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người ở thế giới khôi phục linh khí ngửa mặt nhìn lên bầu trời, chờ đợi Lâm Bắc Phàm trả lời thuyết phục, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nếu như Chí Tôn nhân tộc từ bỏ bọn hắn, bọn hắn sẽ không có hi vọng vọng.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Thiên sinh vạn vật dĩ dưỡng nhân, Nhân vô nhất đức dĩ báo thiên! (Trời sinh vạn vật để nuôi người, Người không có tài đức gì báo đáp trời) Nếu vì sinh tử của bản thân ta mà từ bỏ đi thế giới phụ mẫu đã sinh ra ta nuôi dưỡng ta, thì có khác gì súc sinh chứ? Mặc dù ta không phải hạng người vô tư xả thân vì nghĩa, nhưng trong thời điểm vẫn còn dư lực mà không dốc hết toàn lực, ta sẽ hận chính bản thân ta chết mất!”
“Đạo hữu, cần gì chấp mê bất ngộ như vậy!” Phúc Nguyên chân tiên thở dài.
Sau đó bay trở về, phân rõ giới hạn cùng Lâm Bắc Phàm.
Lúc này, một đầu đại xà cực lớn xông ra, không ngừng thụt thì lưỡi, bên trong ánh mắt lạnh lẽo toát ra sát khí bừng bừng, cất giọng khàn khàn nói: “Chẳng trách ta luôn cảm thấy quen thuộc, ta đã nghĩ ra ngươi là ai rồi; ngươi chính là hoàng đế Đại Viêm đế quốc mười vạn năm trước đã ngăn cản ta xâm lấn thế giới Hoàng Đạo Khí Vận!”
“Cái gì? Hắn chính là hoàng đế Đại Viêm đế quốc?” Hắc Ám ma thần đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm.
“Chẳng trách hắn luôn cho bần đạo một loại cảm giác quen thuộc!” Thái Hoa tiên nhân nói.
“Nguyên thủy cổ xà, ngươi không có nhận lầm không?” Hổ yêu thần cũng đứng dậy, ngữ khí hùng hổ dọa người.
Còn có mấy vị thần ma cũng đứng dậy hỏi thăm, rõ ràng đều là những thần ma lúc trước xâm lấn thế giới Hoàng Đạo Khí Vận.
...
Lúc này, thế giới khôi phục linh khí cũng có mấy người sợ ngây người.
... .
“Chí Tôn nhân tộc, là hoàng đế Đại Viêm đế quốc của thế giới Hoàng Đạo Khí Vận? Vậy Lâm Bắc Phàm...” Võ Phinh Đình thất thần nhìn lên bầu trời, trong lòng hiện lên hình ảnh một người luôn cười đùa cợt nhả.
“Hoàng đế Đại Viêm đế quốc? Chí Tôn nhân tộc? Ân nhân...” Thân Công Báo thì thào nói.
“Lâm Bắc Phàm, Chí Tôn nhân tộc...” Diệp Khuynh Thành ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trong lòng thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh.
“Nguyên thủy cổ xà, Hổ yêu thần, Thái Hoa tiên nhân, Hắc Ám ma thần... Những Thần Ma này đều đã từng xuất hiện bên trong thế giới Hoàng Đạo Khí Vận. Thì ra tất cả những thứ kia không phải cơ duyên! Như vậy Lâm Bắc Phàm thật sự chính là...”
Hai vị hoàng đế nhìn nhau, trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Ngay cả gấu trúc đã từng đích thân trải nghiệm thế giới Hoàng Đạo Khí Vận cũng mở to hai mắt nhìn ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Chủ nhân của mình lại là Chí Tôn nhân tộc hàng tỷ người kính ngưỡng?
...
Bên ngoài thế giới linh khí khôi phục.
“Đương nhiên ta sẽ không nhận lầm! Cho dù hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra!” Nguyên thủy cổ xà nghiến răng nghiến lợi.
Xà vốn là loài mang thù dai, có thù tất báo, huống chi là đế vương của loài rắn?
Lúc trước Lâm Bắc Phàm chẳng qua mới chỉ là Chí Tôn, lại đánh vỡ hình chiếu của hắn ta hơn mấy chục lần, hơn nữa mỗi một lần đều miểu sát, quả thực là nỗi sỉ nhục suốt đời!
Mười vạn năm qua, mỗi giờ mỗi khắc hắn ta đều muốn báo thù rửa hận!
Cho nên khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, hắn ta đã lập tức nhận ra.