Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 676 - Chương 676. Vô Thủy Đại Đế, Ngoan Nhân Đại Đế Đến!

Chương 676. Vô Thủy đại đế, Ngoan Nhân đại đế đến! Chương 676. Vô Thủy đại đế, Ngoan Nhân đại đế đến!

Editor: Thảo Đào

Phụ trách: Vô Tà Team

Thần Ma kinh sợ.

“Vô Thủy? Là ai?”

“Chưa từng nghe nói có vị Thần Ma này!”

“Mới ra đời, cậy anh hùng mà thôi, không đủ gây sợ!”

“Dứt khoát cùng giết luôn đi!”

...

Nhìn thân ảnh vĩ nagnj trước mắt, con ngươi Lâm Bắc Phàm co rụt lại, trái tim cũng đập chững lại một nhịp.

Khí thế oai hùng cái thế như vậy, thần uy khó dò như vậy, rốt cục hắn cũng nhớ ra người này là ai!

Hắn ta chính là người đến từ Già Thiên thế giới giống như Diệp Phàm, là vị đại đế Nhân tộc cuối cùng trong thời đại hoang cổ của Già Thiên thế giới, vị đại đế đầu tiên dùng Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chứng đạo - Vô Thủy đại đế.

Cả đời đối địch, chấn nhiếp cấm địa sinh mệnh, trấn áp cả thời đại, vị đại đế tối cường thế trong lịch sử Nhân tộc - Vô Thủy đại đế!

Hắn, vì hắc ám náo động mà xuất thế, lại một mình bình định hắc ám náo động;

Hắn, bễ nghễ cổ kim, khí thôn thiên hạ, chấn nhiếp cấm địa sinh mệnh phải im lặng;

Hắn, khai sáng ra thịnh thế thời Hoang Cổ, hắn trấn áp bát hoang lục hợp, quét ngang vực ngoại, chấn nhiếp vạn cổ tinh thiên!

Hắn, thúc đẩy Nhân tộc đi về hướng cực hạn huy hoàng, không ngừng khuất phục cửu thiên thập địa!

Hắn, một đời gánh vác thương sinh, giống như là một toà bia đá bất hủ đứng sừng sững ở đó, không người có thể vượt qua!

“Tiên lộ tận đầu thùy vi phong, nhất kiến Vô Thủy đạo thành không!”

Hắn ta chính là... Vô Thủy đại đế!

Lâm Bắc Phàm quan sát thấy hắn ta cũng đã trở thành Thần Ma, cũng chính là Hồng Trần Tiên theo cách gọi trong Già Thiên thế giới.

Tuy vẻn vẹn chỉ là Thần Ma nhất giai, nhưng làm một vị đại đế dùng Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chứng đạo, là một vị đại đế cả đời đều chinh chiến, chiến lực cùng cảnh giới của hắn ta không tương đồng một cách nghiêm trọng.

Đây là một vị thiên kiêu trong các Thần Ma!

Hơn nữa, còn là một vị thiên kiêu trong các Thần Ma cả đời đều vì Nhân tộc mà vượt mọi chông gai, trấn áp thời đại, vì Nhân tộc mà gây dựng nên tôn nghiêm. Lâm Bắc Phàm tràn đầy hảo cảm đối với hắn ta.

Lâm Bắc Phàm nhìn Vô Thủy đại đế, Vô Thủy đại đế cũng đang nhìn hắn, bên trong ánh mắt bình tĩnh tràn ngập kinh hãi.

Quá trẻ tuổi, chỉ sợ còn chưa tới trăm tuổi!

Đối với tu luyện giả như hắn ta mà nói, có lẽ chỉ vừa mới cất bước, vậy mà cảnh giới hiện tại đã bằng hắn ta rồi. Từ xưa đến nay không có bao nhiêu người có thể so sánh với hắn, đây chính là một vị tuyệt đại thiên kiêu tài hoa thiên phú hoàn toàn không kém mình!

Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém!

Tuy đến chậm không nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ác chiến tứ phương uống máu Thần Ma, nhưng lại nhìn thấy Lâm Bắc Phàm vì chống đỡ thương sinh mà không hề sợ hãi nghênh chiến mấy trăm Thần Ma, trong lòng hắn ta xuất hiện một tia hảo cảm.

Tuy hai người mới gặp mặt lần đầu, nhưng bởi vì cùng chung tín niệm nên cảm thấy tựa như đã quen từ lâu vậy.

Lâm Bắc Phàm nói ra: “Vô Thủy đạo hữu, ngươi tới sớm!”

Vô Thủy đại đế đáp: “Ta muốn nhìn thấy một con đường khác ngoài thành tiên ra!”

Lâm Bắc Phàm liền hỏi: “Chỉ có ngươi mình ngươi tới đây thôi sao?”

Vô Thủy đại đế đáp: “Còn có một vị đạo hữu.”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ai?”

Đúng lúc này, có một vị nữ tử phiêu nhiên bay tới.

Đây là một nữ tử rất đặc biệt, dáng người thon dài tư thế bất động, ngay cả mái tóc đen nhánh kia cũng bất động, xõa xuống tự nhiên ở trước ngực và sau lưng. Chỉ có bộ váy dài trắng như tuyết là đang bay múa trong gió, như một pho tượng ngọc thạch bất hủ điêu khắc mà thành, vô cùng xinh đẹp.

Trên mặt nàng đeo một tấm mặt nạ đồng xanh, như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã có ấn tượng sâu sắc. Trông như đang mỉm cười, nhưng lại mang theo vệt nước mắt, trong vẻ tươi đẹp lại ẩn chứa sầu não.

Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng khí chất xuất trần cùng lạnh nhạt trên người như có một lớp sương mù bao phủ, rõ ràng là đang ở trước mắt nhưng lại giống như đã nhảy ra khỏi thế giới này; không còn ở trong hiện tại, quá khứ, tương lai.

Mọi người dám khẳng định, đằng sau lớp mặt nạ kia nhất định là một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, phong thái tuyệt thế.

Nàng cứ như vậy bồng bềnh bay tới, xem Thần Ma như không.

“Ngươi là ai? Mau rời khỏi đây, bằng không ta sẽ ăn ngươi!” Một đầu yêu thần lộ ra răng nanh, cản đường phía trước.

Nữ tử kia không nói lời nào, trực tiếp đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay dung hòa hỗn độn tiên quang, lập tức nghịch chuyển càn khôn, ngàn vạn ngôi sao giáng xuống đập cho đầu yêu thần kia đứt gân đoạn cốt, đẫm máu tinh không.

Sau đó nàng tiếp tục đi tới, hạ xuống bên người Lâm Bắc Phàm, vô cùng yên tĩnh, dùng hành động tỏ rõ lập trường.

Phong hoa tuyệt đại như vậy!

Tàn nhẫn vô tình như vậy!

Xem thường chúng thần ma như vậy!

Nhịp tim Lâm Bắc Phàm chậm lại một nhịp, hắn nhận ra vị nữ tử trước mắt này.

Cũng là thiên kiêu trong các thần ma tới từ Già Thiên thế giới, vị nữ đại đế kinh diễm nhất trong lịch sử Nhân tộc, tài hoa vẹn toàn nhất cổ kim, cũng là người cứng rắn nhất cổ kim - Ngoan Nhân đại đế!

Nàng vốn là phàm thể, không có thiên phú, không thể tu hành, nhưng lại nghịch phá thiên địa, vì chấp niệm mà nghịch thế vươn lên, trở thành vô thượng Thiên Đế, chiếu rọi hào quang khắp chư thiên vạn cổ.

Nàng giết khắp cửu thiên thập địa, khiến cho chí tôn ở chư thiên vạn vực đều run rẩy, vạn linh quỳ bái, rung động cổ kim.

Nàng quét ngang bát hoang lục hợp, tự lực tới huy hoàng khắp cửu thiên, đứng ở đỉnh cao nhất của nhân đạo nhìn xuống vạn cổ luân hồi.

Nàng một kiếm gọt đứt Thiên Đoạn sơn mạch, khiến cho tổ địa của Thánh Linh hoàng tộc trở thành phế tích, một kiếm tiêu diệt một cấm địa sinh mệnh.

Một mình nàng chống lại thế lực sắp đặt phía sau của cửu đại thiên tôn, thậm chí quyết đấu cùng bọn hắn. Một người chinh phạt cửu thiên thập địa, khai sáng ra chín loại chung cực áo nghĩa có thể so với Cửu bí.

Nàng bước vào vùng đất Côn Lôn thành tiên, một chưởng đánh nát Thành Tiên đỉnh, một ý nghĩ tiêu diệt Thần trì tiên thai, siêu nhiên trên đời; không để ý tới nguyện vọng muốn được đi theo của Nhân Sâm quả thụ, phiêu nhiên rời đi.

Nàng chưa từng chết đi mà ngược lại sống hết đời này sang đời khác, khai sáng kỳ tích trường sinh.

Nhưng lại không muốn thành tiên, chỉ muốn lưu lại trong hồng trần chờ người trở về.

Vẫn luôn làm bạn với nàng cũng chỉ có tấm mặt nạ quỷ giống như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười kia, khiến cho người ta không nhịn được trong lòng cảm thấy đắng chát.

Cuộc đời của nàng luôn khiến người ta phải đặt tranh luận, nhưng cũng tràn đầy truyền kỳ. Những trải nghiệm gần tiên, còn có những hành động nghịch thiên mà cả đời nàng trải qua khó mà đếm hết, cuối cùng lại lặng lẽ trở về Hoang Cổ cấm địa làm bạn với ngọn đèn dầu. Sự tích cùng tranh luận về nàng khiến người ta không ngừng truyền tụng.

Lâm Bắc Phàm đang chú ý nàng, nhưng nàng lại không hề nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt không có chút nào rung động, bình tĩnh như hồ nước sâu.

Tựa hồ trên thế gian này đã không còn bất kỳ chuyện gì có thể làm cho nàng phải chú ý vậy.

Lâm Bắc Phàm móc Ma Bình ra, nói: “Cảm tạ đế binh của đạo hữu.”

Thời điểm khi Lâm Bắc Phàm lấy được Ma Bình đã cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quặc.

Sau khi lấy được la bàn Vận Mệnh hắn liền tiến hành bói toán, biết rõ Ma Bình này chính là Thôn Thiên Ma Bình của Ngoan Nhân đại đế; nàng đã thông qua thủ đoạn khó lường đưa đến tay hắn, hi vọng hắn chăm sóc tốt Diệp Phàm cùng tiểu Niếp Niếp.

Hiện tại bản tôn nàng đến đây, Lâm Bắc Phàm liền trả lại đế binh.

Ngoan Nhân đại đế rốt cũng cục có một chút phản ứng, nhìn vũ khí quen thuộc trước mắt, mở miệng nói: “Cho ngươi!”

Sau đó liền không có bất kỳ biểu hiện gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment