Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà những Thần Ma khác đang lâm vào bên trong hỗn độn, nghe được tiếng kêu thảm thiết của các đồng bạn liền muốn ra tay viện trợ. Thế nhưng thân ở bên trong hỗn độn không biết phương hướng, không biết cứu viện làm sao, vô cùng bất lực, chỉ có thể lo lắng suông.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu, nhưng hoàn toàn không phân biệt rõ tiếng kêu truyền tới từ phương hướng nào.
Chỉ có chủ nhân tạo ra dị tượng là Lâm Bắc Phàm mới có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó lại đánh ra một chưởng, chưởng phong mang theo nguyên khí tràn ngập tính hủy diệt xuyên qua thân thể mấy tên Thần Ma.
“A...” “A...”...
Lại là tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nghe hết sức thê thảm.
Chờ một lát, lại có mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Thật giống như chuông tang vậy, mỗi một lần vang lên liền lấy đi tính mạng của vài tên Thần Ma.
Nghe từng tràng tiếng kêu thảm thiết này, đám Thần Ma đang lâm vào bên trong hỗn độn liền cảm thấy rùng mình sợ hãi, giống như đang chờ chết vậy; lập tức dáo dác đề phòng sợ cây đao kia vươn ra từ phía sau lưng, mang đi tính mạng bọn hắn.
Quá đau khổ, bọn hắn tình nguyện chiến đấu đến chết cũng không muốn biệt khuất chết đi như vậy.
Có Thần Ma hô to.
“Chí Tôn nhân tộc, ngươi đi ra đây! Chúng ta đại chiến 300 hiệp!”
“Đừng có trốn trốn tránh tránh, ngươi ta quyết một trận tử chiến đi!”
...
Lâm Bắc Phàm cũng lười nghe.
Rõ ràng có thể giải quyết địch nhân dễ như trở bàn tay, tại sao phải chọn cách phí hết tâm tư chứ?
Dù sao ban đầu cũng là bọn hắn không nói đạo nghĩa vây công hắn trước, còn lấy ra Hỗn Nguyên tiên đồ làm suy yếu lực lượng của hắn. Nếu như không phải hắn cao hơn một bậc, chỉ sợ hiện tại đã thân tử đạo tiêu.
Cho nên, đối với địch nhân, muôn ngàn lần không thể lưu tình.
Đồng thời, đối với bản thân, mỗi giây mỗi phút đều phải để lại chuẩn bị phía sau.
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, chưa từng gián đoạn.
Hắc Ám ma thần lâm vào bên trong hỗn độn, lúc này trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, hắn là người đắc tội Chí Tôn nhân tộc thảm nhất trong số thần ma, nhất định Chí Tôn nhân tộc sẽ tới thu thập hắn ta, hết lần này tới lần khác hắn ta lại vẫn sống đến cuối cùng, quá đau khổ.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của các đồng bạn giống như từng chiếc từng chiếc bùa đòi mạng, tạo thành trùng kích mãnh liệt đối với đạo tâm của hắnvta.
“Chết thì chết, sinh tử cũng phải do ta khống chế!”
Hắc Ám ma thần gào to, sau đó câu thông hắc ám thần lực trong thể nội, tiến hành tự bạo.
“Uỳnh uỳnh”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, mang theo mấy tên Thần Ma xung quanh đi theo.
Mắt thấy theo thời gian trôi qua Thần Ma dần giảm bớt, lão tiên cống hiến ra Hỗn Nguyên tiên đồ cũng rất sợ sệt, nghĩ biện pháp đào tẩu. Tuy tiên đồ đã không còn chịu sự chưởng khống của hắn ta, nhưng vẫn được xem là pháp bảo của hắn, nên vẫn còn có cách ảnh hưởng một hai.
Hắn ta len lén chặt đứt liên hệ giữa mình cùng Hỗn Nguyên tiên đồ, bay ra. Vẫn chưa kịp thở phào một hơi, lại trông thấy có một người đã ngăn ở phía trước, khiến hắn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: “Chí Tôn nhân tộc!”
“Là ta!” Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lão tiên, ngươi đã sống quá lâu rồi, nên lên đường!”
“Ngũ hành thần kiếm!” Lão tiên quyết đoán xuất thủ, tế ra năm thanh thần kiếm.
Năm thanh thần kiếm này được hắn ta đi khắp vạn giới, thu thập tài liệu âm dương ngũ hành thần nguyên chế tạo thành, ngũ hành tương sinh tương khắc, có uy năng khó lường, là pháp bảo hoàn toàn không kém hơn Hỗn Nguyên tiên đồ.
“Vút vút vút vút vút...”
Ngũ hành thần kiếm bay tới, xé rách hư không.
Lâm Bắc Phàm thi triển thần thông Trích Tinh Cầm Nguyệt, một tay bắt được ngũ hành thần kiếm, bỏ vào trong túi.
Sau đó tay còn lại liền đánh ra Tịch Diệt Vạn Pháp.
Nhưng lão tiên không hổ là lão tiên, dù sao cùng là thần tiên sống nhiều năm như vậy, đồ vật bảo mệnh trên người thực sự nhiều lắm, thân mặc một bộ bảo y có tính phòng ngự cực cao, Lâm Bắc Phàm đánh không thủng hắn.
Cuối cùng, song phương riêng phần mình thi triển thần thông, Lâm Bắc Phàm cao hơn một bậc trảm hắn ta.
Sau đó, hắn đứng ở bên ngoài tiên đồ, quan sát hai vị Thần Ma thiên kiêu và Ma chủ ác chiến với chúng thần ma.
Hắn không ra tay trợ giúp, bởi vì thiên kiêu đều có ngạo khí, có thể tự giải quyết thì đều sẽ dựa vào thực lực bản thân để giải quyết, không cần người khác trợ giúp.
Hắn chỉ cần tọa trấn bên ngoài, không cho Thần Ma đào tẩu là được.
Thế giới linh khí khôi phục. Trông thấy Chí Tôn bình yên vô sự đi ra, mọi người liền nhiệt liệt hoan hô.
“Chí Tôn thắng rồi, đại thắng!”
“Chí Tôn vĩnh viễn là Chí Tôn, hắn là bất bại!”
“Chí Tôn vĩnh viễn vô địch!”
...
Vào lúc này, mấy nữ nhân của Lâm Bắc Phàm đang tụ tập cùng một chỗ lên án hắn.
“Lâm Bắc Phàm đúng là một tên khốn mà!” Bạch Thanh Thanh tính tình cực kỳ bộc trực len lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt, mắng: “Vậy mà lại giấu diếm chúng ta hơn hai mươi năm, khốn kiếp khốn kiếp quá khốn kiếp! Trở về nhất định phải trừng trị hắn!”
“Có lẽ là hắn sợ chúng ta lo lắng đi!” Lý Tử Thanh am hiểu lòng người nói giúp...
“Tử Thanh, ngươi không thể nghĩ như vậy, ngay cả người gần gũi nhất cũng muốn giấu, có còn xem chúng ta là thân nhân hay không? Cho nên, sau khi hắn trở về nhất định phải trừng phạt, mặc kệ hắn có phải là Chí Tôn nhân tộc hay không!” An Khả Hân nói.
Ngay cả Lâm Vi Vi cũng biểu thị bất mãn, quệt mồm nói: “Tiểu Phàm ca gạt chúng ta quá lâu rồi, nếu như không phải tình huống bại lộ chỉ sợ sẽ còn gạt chúng ta cả đời, trở về nhất định phải tìm hắn tính sổ!”
Huyết Sắc Vi, Võ Phinh Đình gật đầu, tuyệt không thể dễ dàng tha cho hắn như vậy.
Gấu trúc cùng chung mối thù giơ bảng lên: Đồng ý!
Chỉ có Bách Hoa tiên tử là không chen lời vào, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có chút không hòa nhập. Vốn chỉ cho rằng mình là nữ nhân duy nhất của Chí Tôn nhân tộc, kết quả không nghĩ tới còn cất giấu nhiều như vậy, trong lòng quả là đủ mọi cảm xúc...
Càng thêm không biết đối mặt với Lâm Bắc Phàm như thế nào.
Trước giờ nàng đều gây gổ với Lâm Bắc Phàm, kết quả là người hay gây gổ kia lại chính là người vẫn luôn nhớ nhung trong lòng, trong lòng nàng thật sự đang vô cùng vô cùng phức tạp.
Duy nhất vui mừng là, mọi người đều không biết thân phận chân chính của hắn là Chí Tôn.
Ở phương diện này thì tương đối công bằng với mọi người.
...
Bên ngoài thế giới.
Vô Thủy đại đế thân mang theo Vô Thủy chung đánh giết Thần Ma, mỗi lần tiếng chuông vang lên nhất định sẽ có thể mang đi tính mệnh một vị Thần Ma, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, chết không yên lành.
Hắn ta cũng là người đầu tiên giải quyết hết đối thủ, bay đến một bên khác của tiên đồ, cùng Lâm Bắc Phàm tọa trấn.
Kế tiếp là Ngoan Nhân đại đế, xuất chiêu xinh đẹp lộng lẫy tựa như tiên tử đang nhảy múa trong tinh không. Nhưng mỗi lần xuất thủ đều vô cùng tàn nhẫn, nàng là người thứ hai giải quyết hết Thần Ma.
Cuối cùng chính là Ma chủ.
Tuy hắn ta là người cuối cùng giải quyết thần ma, nhưng cũng không đại biểu cho thực lực hắn kém cỏi nhất. Ngược lại, bởi vì thực lực hắn ta mạnh nhất, cho nên địch nhân đều là Thần Ma tam giai cường đại, giải quyết tương đối phiền phức.
Ma chủ chiến đến phát cuồng, cười ha ha: “Không ngờ ta lại là người cuối cùng! Xem ra không thể chơi tiếp rồi, các ngươi đều phải chết!”
Cuối cùng hắn thi triển ra một chiêu Ma Châu Ám Đầu, tiêu diệt Thần Ma.
Đợi sau khi hắn ta đi ra, Lâm Bắc Phàm liền cất Hỗn Nguyên tiên đồ đi.