Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 720 - Chương 720. Chọc Tức Điên Năm Vị Thánh Nhân

Chương 720. Chọc tức điên năm vị Thánh nhân Chương 720. Chọc tức điên năm vị Thánh nhân

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Nguyên Thủy Thiên Tôn bộp một tiếng, đập quyển sách "Hồng Hoang" cùng mấy bài báo lên bàn, lớn tiếng chất vấn: "Đây là thế nào?"

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng phẩy một cái, cười nói: "Đây là vì ta cảm thấy mấy vị Thánh nhân mới đến, sợ trong thế giới không có ai biết về Thánh nhân, làm chậm trễ chư vị, cho nên mới tuyên truyền chút tài liệu để mọi người biết. Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc tới! Chư vị Thánh nhân còn đích thân đến nói lời cảm tạ, thật là có tâm!"

Hỏa khí của bốn vị Thánh nhân lại bốc lên ngùn ngụt.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận nói: "Đây mà là tuyên truyền sao? Rõ ràng là đang bêu xấu Thánh nhân chúng ta, lòng dạ đáng chết!"

"Sao ta lại bêu xấu?" Lâm Bắc Phàm giả vờ không hiểu.

"Ngươi xem trong này viết cái gì? Ngươi viết bản tọa thành cái gì?" Nguyên Thủy Thiên Tôn giận dữ: "Thế mà dám viết bản tọa thành nhị đại Hồng Hoang, ỷ vào di trạch của phụ thần để tu luyện tới Thánh nhân, bình thường không học không gì chỉ biết khi dễ nhỏ yếu, tính cách hẹp hòi bảo thủ, còn thích đi tính kế người khác, đây là hình tượng của bản tọa sao? Ngươi nói xấu bản tọa sẽ bị tội gì?"

"Chẳng lẽ những lời bên trong không đúng sự thật sao?" Lâm Bắc Phàm cầm báo lên, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi và Bàn Cổ không có quan hệ gì?"

"Bản tọa được thanh khí của Bàn Cổ biến thành, đương nhiên là Bàn Cổ chính tông..."

"Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Bên trong Hồng Hoang, ngoại trừ Vu tộc gần như đã bị diệt tộc ra, còn có ai có thể gọi là Bàn Cổ chính tông nữa, nói các ngươi là nhị đại Hồng Hoang chẳng lẽ không đúng? Ngươi dám nói chuyện ngươi thành Thánh không có liên quan gì tới Bàn Cổ không?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức á khẩu không trả lời được.

"Vậy khi dễ nhỏ yếu, bảo thủ..."

"Đây càng là chuyện rõ rành rành, bên trong phong thần đại kiếp, không phải ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với Tam Tiêu sao? Người ta còn gọi ngươi một tiếng sư bá, thế mà ngươi còn chẳng buông tha cho người ta, quá không phải người! Cuối cùng, ngươi còn liên hợp với Thánh nhân khác khi phụ sư đệ Thông Thiên nhà mình... Vốn là cùng một căn nguyên, sao phải đối xử với nhau khốc liệt như vậy?" Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, chỉ vào Thông Thiên giáo chủ nói: "Khổ chủ đang ở đây đây, ngươi có dám đối chất với hắn không?"

"Ta..." Nguyên Thủy Thiên Tôn bị nói cho á khẩu không trả lời được.

Len lén liếc Thông Thiên giáo chủ sắc mặt bất thiện, hắn tức giận lui ra phía sau.

Lão Tử tiến lên một bước, mặt không chút thay đổi nói: "Cộng chủ, việc của lão phu ngươi bàn giao thế nào?"

"Còn gì cần bàn giao nữa, chuyện các ngươi liên thủ với Thánh nhân khác cùng khi dễ sư đệ nhà mình ngươi không chối được!"

"Đây là thiên ý, thiên ý không thể trái!"

"Bớt nói cái gì mà thiên ý đi, ngươi căn bản là nhu nhược! Các đại ca khác vì đệ đệ của mình còn dám vứt bỏ cả sinh mệnh, nghịch thiên chém Thiên Đạo, đây mới thật sự là tình nghĩa huynh đệ thủ túc thâm sâu! Thông Thiên người ta hình như không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, còn tôn trọng ngươi rất nhiều, kết quả ngươi không những ra tay với người ta, còn kéo thiên ý ra ngụy biện, quá không phải người!"

Sắc mặt Lão Tử đen kịt, im lặng lui ra phía sau.

Thông Thiên giáo chủ đứng dậy, trước tiên giơ ngón tay cái lên, nói: "Thế giới cộng chủ, vừa rồi ngươi mắng quá đúng, nói hết những lời trong lòng ta ra, ta nghe mà vô cùng thoải mái! Ha ha!"

Sắc mặt Lão Tử và Nguyên Thủy lại đen hơn.

"Quá khen!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

"Nhưng mà, quyển sách và tập báo này cũng có bình luận về bản tọa!" Thông Thiên giáo chủ nói: "Ngươi nói bản tọa là nhị đại, bản tọa thừa nhận, nếu như không có Bàn Cổ phụ thần thì bản tọa đã không có hôm nay, ngươi nói bản tọa ngu ngốc, bản tọa cũng thừa nhận, bản tọa tin nhầm người nên mới khiến cho Tiệt giáo xuống dốc, nhưng ngươi nói bản tọa là Thánh nhân chỉ vì lợi riêng? Điểm ấy chúng ta cần phải bàn luận lại!"

"Điểm ấy có chỗ nào sai? Phong thần đại kiếp, Tiệt giáo của ngươi thất bại, Thông Thiên giáo chủ ngươi thẹn quá hoá giận lại lập địa thủy hỏa phong, tái tạo thế giới Hồng Hoang, ngươi nói xem thế gian có bao nhiêu sinh linh đã chết vì sự phẫn nộ của ngươi? Thế giới Bàn Cổ chính tông ngươi không bảo vệ được thì cũng thôi đi, còn muốn hủy diệt? May mà không thành công, bằng không thì ngươi tội lớn rồi!"

Sắc mặt Thông Thiên giáo chủ ảm đạm lui ra phía sau.

Tiếp Dẫn Thánh nhân tiến lên trước một bước, Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng phẩy một cái: "Còn cần ta nói cho ngươi à, lịch sử đen của ngươi nói ba ngày ba đêm cũng không hết! Có cần ta chuyên môn viết một quyển tự truyện cho ngươi không?"

Tiếp Dẫn Thánh nhân im lặng lui ra sau.

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm tổng kết: "Cho nên mọi người xem đi, vừa rồi ta chẳng có một câu nào nói bậy! Ta sai người xuất bản quyển sách này là để mọi người nhìn thấy bộ dạng thật của các ngươi, đến khi chọn sư phụ mới có thể càng thêm thận trọng, ta cũng là vì tốt cho mọi người thôi! Là Thánh nhân, các ngươi phải nên làm tấm gương tốt mới đúng, nên trở về kiểm điểm bản thân thay vì tùy tiện tới tìm người khác phiền phức!"

Bốn vị Thánh nhân thở phì phò rời đi.

Lúc này, Nữ Oa nương nương khoan thai tới chậm, mang nụ cười thích ý trên mặt: "Sắc mặt các vị sư huynh có vẻ không tốt, chẳng lẽ là bị thế giới cộng chủ chọc tức? Nói với sư muội xem sao, sư muội đi xả giận giúp mọi người!"

Thật ra khi bốn vị Thánh nhân vào khu vực Nhân tộc thu học trò, nàng đã biết rồi, còn một mực chú ý.

Vừa nhìn thấy bọn họ đen mặt rời đi là đã đoán được tám chín phần mười họ bị thế giới cộng chủ chọc tức, bởi vì cũng chỉ có tên kia mới có thể ức hiếp Thánh nhân, thế là nhịn không được đi sang xem trò hay, nói lời châm chọc.

"Nữ Oa sư muội đến thật đúng lúc!" Nguyên Thủy Thiên Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Sư huynh sao lại nói vậy? Ta đến để quan tâm mọi người mà!" Nữ Oa nương nương trợn mắt nói dối.

Trên thực tế, sau phong thần đại kiếp, quan hệ giữa các Thánh đều vô cùng không tốt, bình thường đều sẽ không gặp mặt nhau, nếu gặp thì đều sẽ châm chọc mỉa mai hai câu, bằng không thì không xả hận được.

"Nữ Oa sư muội ngươi đừng vội cao hứng, chúng ta bị ức hiếp thì ngươi cũng không tốt đi đâu được, những vật này tự ngươi xem đi, hy vọng sau khi ngươi xem xong vẫn còn có thể tâm bình khí hòa!" Nguyên Thủy Thiên Tôn ném sách và báo chí cho nàng, sau đó đằng vân giá vũ rời đi.

Các Thánh nhân khác cũng chỉ nói một tiếng tạm biệt, sau đó toàn bộ bỏ đi.

Nữ Oa nương nương mở sách ra xem, lập tức nổi trận lôi đình: "Người này thật sự không xứng làm người!"

Sau đó liền đi tìm Lâm Bắc Phàm tính sổ.

Lâm Bắc Phàm phất tay: "Nữ Oa nương nương, ngươi tới thật là đúng lúc, chân trước sư huynh ngươi vừa đi, chân sau ngươi đã đến! Lúc đầu ta còn cho là ngươi sẽ không tới, vừa mới chuẩn bị khen ngươi một tiếng rộng lượng, may mà còn chưa mở miệng!"

"Nói, đây là chuyện gì?" Nữ Oa nương nương quăng sách tới, lớn tiếng chất vấn.

"Được thôi, ta không giả vờ nữa, ta ngả bài, tất cả đều là do ta làm, ngươi có thể làm gì ta?" Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu.

"Ngươi..." Nữ Oa nương nương tức giận đến muốn thổ huyết.

Bình Luận (0)
Comment