Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 727 - Chương 727. Phong Đô Đại Đế, Địa Phủ Chi Chủ

Chương 727. Phong Đô Đại Đế, Địa phủ chi chủ Chương 727. Phong Đô Đại Đế, Địa phủ chi chủ

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Lúc này, người cầm được lệnh bài rối rít bước vào Quỷ Môn quan.

Con đường phía trước Quỷ Môn quan chỉ là một mảnh tối tăm, quỷ khí âm trầm, chỉ có Hoàng Tuyền bên dưới là chỉ dẫn duy nhất cho bọn họ tiến về phía trước.

Trong hoàn cảnh tràn ngập âm khí này, dù là tu luyện giả đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân cũng không thể nhìn được quá xa, hơn nữa bọn họ còn cảm thấy rất lạnh, thực lực toàn thân đều bị ức chế.

Nhưng hoàn cảnh như vậy lại là thứ quỷ vật thích nhất.

Ở đây bọn họ có thể tự do hít thở giống như người bình thường, không cần lo lắng bị ánh nắng chiếu nhiều quá mà chết.

Xung quanh im ắng dọa người, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách phát ra từ Hoàng Tuyền dưới chân ra thì chẳng còn một tiếng động gì, hệt như tiến vào chân không vậy.

Cảnh tượng quỷ dị này làm cho người ta thấy sợ hãi trong lòng.

Có người đề nghị: "Ta cảm thấy nơi đây quá bất thường, mọi người dứt khoát đi cùng nhau đi!"

Không một ai trả lời, nhưng tất cả mọi người đề tự giác đi cùng nhau.

Giẫm lên trên Hoàng Tuyền lộ, một đường thận trọng tiến lên.

Qua 1 ngày, cuối cùng cũng có người nhịn không được mở miệng: "Vì sao nơi này... Nơi này lại hoang vu như vậy?"

Một người đáp: "Âm tào Địa phủ xem như là chỗ nương thân của quỷ hồn, âm khí vô cùng nặng, vốn nó đã rất hoang vu rồi không phải sao?"

"Ngươi không hiểu ý ta, ý của ta là chúng ta thấy được rất nhiều quỷ hồn bên trong dị tượng, ngoài ra còn rất nhiều âm binh, đầu trâu mặt ngựa rồi có cả hắc bạch vô thường, tại sao bây giờ chẳng thấy ai hết?"

"Cái này..."

Không ai có thể trả lời, tất cả mọi người đều thấy kỳ quái điểm này.

Trên thực tế, bọn họ đã đi mấy vạn dặm trên Hoàng Tuyền lộ rồi, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm, thế mà chẳng gặp được tới một con quỷ, chẳng lẽ trong âm tào Địa phủ không có quỷ hồn?

Hay là gặp phải bất trắc gì?

Với cả bất trắc gì mà có thể làm cho âm tào Địa phủ thần bí biến thành như thế?

Mọi người đều không dám nghĩ tới!

Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức và Hắc Hoàng xen lẫn trong nhóm người này.

Đạo sĩ bất lương nhỏ giọng nói: "Ta thực sự cảm thấy nơi này khác thường, ta đã đào qua nhiều mộ phần như vậy rồi, ngay cả mộ Đại Đế cũng từng đào mấy cái, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nơi nào âm trầm như vậy, hay mọi người rút lui luôn đi?"

"Sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi bằng lòng bò cơ duyên sắp tới tay lại?" Hắc Hoàng nhỏ giọng nói.

Đạo sĩ bất lương lắc lắc đầu: "Không bằng lòng, nhưng ta cần mạng sống! Hắc Hoàng, lão chủ nhân của ngươi không phải là Vô Thủy Đại Đế đánh khắp thiên hạ không có một địch thủ sao, ngươi có thể gọi hắn qua đây không?"

"Gâu! Nếu như chủ nhân ta ở đây, dù là âm tào Địa phủ gì cũng có thể đánh tung!" Hắc Hoàng có chút ảo não nói: "Thế nhưng Đại Đế bây giờ đang bế quan tu luyện, không có cách nào đi qua!"

"Vậy phải xem ý trời thôi!" Đạo sĩ bất lương vẻ mặt khổ đau.

Cuối cùng hắn cũng không từ bỏ giữa chừng, bởi vì hắn cảm thấy phía trước có một đại cơ duyên đang chờ hắn, có thể mộ phần của một vị Đại Đế.

Cứ như vậy, bọn họ lại đi về phía trước 2 ngày, cuối cùng tới được một nơi kỳ quái.

Một con sông màu vàng mang theo tử khí nặng nề chảy ngang, vô cùng huy hoàng, khổng lồ.

Hai bên bờ sông trồng đầy một loại hoa màu đỏ, đóa hoa hết sức tiên diễm, hơn nữa chỉ có hoa mà không có lá, tỏa ra mùi thơm kỳ dị, tạo thành chênh lệch cực lớn với con sông màu vàng này.

Bên trên dòng sông có một cây cào to lớn cổ điển, có viết ba chữ "cầu Nại Hà".

"Đây chính là cầu Nại Hà, giống y như đúc trong dị tượng!

"Sông kia hẳn là sông Vong Xuyên, điểm cuối cùng của Hoàng Tuyền lộ! Qua sông Vong Xuyên mới có thể đến được Minh Phủ."

"Những bỗng hoa màu đỏ kia là hoa bỉ ngạn, là loài hoa duy nhất ở Minh giới! Hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết có ma lực, có thể gợi lên ký ức của người chết lúc còn sống, vô cùng thần kỳ!"

"Thế nhưng nơi này không có cô hồn dã quỷ, cũng không có Mạnh Bà!"

...

Mọi người lại lần nữa cảm nhận được sự quái dị của nơi này.

Phải nói thế nào đây, tất cả mọi nơi ở đây đều đang chứng minh đây là âm tào Địa phủ, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại không giống trong truyền thuyết với dị tượng mấy, nó giống một toà thành bỏ không hơn.

Đúng lúc này, Hắc Hoàng đã chạy đến cầu Nại Hà kêh to: "Nơi này từng có người đặt chân tới rồi!"

"Có người đến đây rồi? Có khả năng cơ duyên đã bị người ta nhanh chân cướp mất rồi!"

"Mau đuổi theo, không thể để cho bọn họ chạy trước!"

...

Đám người nhao nhao leo lên cầu Nại Hà, chạy về phía Minh Phủ.

Không biết đã chạy bao nhiêu dặm, cuối cùnh bọn họ đi tới một toà thành trì âm khí lượn lờ, tòa thành này vô cùng to lớn, bên trên cửa thành viết ba chữ "Phong Đô thành", có một đám người đã sớm có mặt ở đó.

Đám người trước mắt này chính là người sở hữu hệ thống não động Chu Dịch cùng với mấy vị sư phụ của hắn.

"Là các ngươi! Các ngươi có phải đã lấy mất cơ duyên ở Địa phủ rồi không, mau giao ra đây!" Hắc Hoàng đuổi theo bọn họ nhe răng nhếch miệng.

Chu Dịch cười nói: "Đừng hiểu lầm, chúng ta cũng vừa mới đi đến đây chưa được bao lâu! Nếu lấy được cơ duyên thì chúng ta đã sớm chạy không còn bóng dáng rồi, sao lại đứng đây chờ các ngươi được."

"Nói cũng đúng! Gâu!" Hắc Hoàng thả lỏng xuống.

"Kì quái, vì sao các ngươi có thể đi vào? Chẳng phải người có thực lực Chí Tôn không thể đi vào hay sao?" Có người nghi ngờ hỏi.

"Có thể là do Địa phủ lệnh bài chúng ta lấy được không giống nhau." Chu Dịch giải thích.

"Vậy sao?" Hắc Hoàng và đạo sĩ bất lương nghi ngờ, thông tin bọn họ có được lấy từ chỗ Thân Công Báo, Thân Công Báo lại là cùng một bọn với bọn họ, chắc chắn bọn họ có phương pháp gì đó để vào.

Nhưng một người một chó này rất tinh khôn, cũng nhiều lời, ngược lại chỉ quyết định nhìn chằm chằm vào bọn họ mong đợi thần giao cách cảm.

"Các ngươi nhìn chỗ này!" Chu Dịch chỉ vào một tấm bia đá to lớn trên cửa thành, nói: "Thông tin bên trên vô cùng quan trọng, ghi chép lai lịch của âm tào Địa phủ, đồng thời cũng nói cho chúng ta biết nguyên nhân để chúng ta tớiđaay!"

Nghe hắn nói vậy, đám người lập tức vây quanh bia đá xem xét.

Đây là một khối bia đá to lớn vô cùng, cao ngang với cửa thành, hơn nữa cũng cực kỳ vững chắc, dường như được chế tạo từ nguyên liệu đế binh, trên đó khắc chữ mênh mông hùng hồn, có vẻ là được người ta dùng ngón tay vẽ lên.

Có thể để lại chữ viết trên nguyên liệu đế binh, thực lực phải rất phi phàm.

Đám người vừa nhìn vừa thốt lên kinh ngạc.

"Đây là bia đá Phong Đô Đại Đế lưu lại, chủ nhân của Địa phủ Phong Đô Đại Đế thế mà lại thật sự tồn tại!"

"Hóa truyền thuyết cũng không phải chỉ là truyền thuyết, Địa phủ và Phong Đô thành đều do Phong Đô Đại Đế sáng tạo ra, đến từ thời đại cực kỳ xa xưa, chắc là trước phong thần thời đại!"

"Chắc chắn đắc đạo trước Thiên Đế, là tiền bối của Thiên Đế!"

"Hai vị Đại Đế còn đánh với nhau một trận, cuối cùng Phong Đô Đại Đế bại, Địa phủ cũng bởi vậy mà hoang phế!"

"Nói như vậy tức là Phong Đô Đại Đế sắp trở về rồi!"

...

Bình Luận (0)
Comment