Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Liên tục mấy vị thiên kiêu chứng đạo thành Thần Ma, toàn bộ thế giới nhấc lên một làn sóng tu luyện, các thuộc hạ của Thánh nhân bởi vì lần trước bại trận nên bây giờ đã vô cùng điệu thấp, thế giới chìm trong yên bình hiếm thấy.
Lâm Bắc Phàm tất nhiên cũng đang tu luyện, nắm chặt thời gian cảm ngộ pháp tắc thiên địa.
Tiến độ tu luyện hiện giờ của hắn đã đạt đến 63%, cảm ngộ hơn 6300 pháp tắc.
Bởi vì có được Vận Mệnh La Bàn nên mỗi tuần hắn có thể cảm ngộ được 2-3 pháp tắc, mỗi tuần là trên nghìn pháp tắc, ước tính theo thời gian bình thường thì còn cần khoảng 37 năm nữa là hắn có thể tu luyện tới viên mãn.
Hắn cảm thấy chỉ cần pháp tắc thiên địa cũng đạt tới viên mãn giống như hai cảnh giới trước đó, sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, chuyện đó có thể là hắn trực tiếp có được lực lượng của Tiên Thiên Thần Ma, thậm chí là Hỗn Độn Thần Ma.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn dám lập ra hiệp nghị 100 năm.
Thời gian bình tĩnh trôi qua nửa năm, một ngày nọ Lâm Bắc Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, cười nói: "Có người nhặt được thần cách của chủ thần, lại là nàng..."
...
Triệu Kỳ Nhi là một tu luyện giả phổ thông ở thế giới linh khí khôi phục, trước mắt mới hơn 20 tuổi, là một thiếu nữ phong nhã hào hoa, nàng sinh ra từ 20 năm trước, khi linh khí dâng lên lần thứ tư.
Bởi vì vừa sinh ra đã gặp được linh khí dâng lên, cho nên nàng có được thiên phú tu luyện ngay khi chào đời, chỉ tiếc là thiên phú tu luyện thường thường, trước mắt khó khăn lắm mới đạt tới Siêu Phàm.
Hơn 20 tuổi đã có thể tu luyện tới Siêu Phàm, nếu như đặt ở trước khi linh khí dâng lên lần thứ tư, nàng tuyệt đối sẽ là thiên tài tu luyện trong vạn người, có được danh xưng đỉnh cấp thiên kiêu, làm dấy lên phong vân, để lại truyền thuyết.
Đáng tiếc bây giờ đã là lần thứ năm linh khí dâng lên, thế giới cũng đã lên cấp thành thế giới đại thiên, ai cũng là tu luyện giả, thực lực của nàng ở trong thế giới này chỉ có thể coi là vừa mới bước vào con đường tu luyện mà thôi.
Tu luyện giả cảnh giới Phàm Nhân cũng có thể gọi chung là phàm nhân, nàng chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút!
Đây là một thời đại Siêu Phàm không bằng chó, Thiên Nhân đi đầy đất!
Ngay cả trở thành Chí Tôn vẫn phải cụp đuôi làm người, chỉ có Thần Ma mới có thể xưng là tuyệt đại cường giả, là chiến lực tối cao của thế giới, lật tay thành mây trở tay thành mưa, chấp chưởng phong vân!
Còn có thế giới cộng chủ khủng bố tuyệt luân, sâu không lường được, chém Thần Ma như chém chó, uy chấn vạn giới!
Dạng người không trên không dưới như nàng đây thực sự quá khó khăn.
Tuy thiên phú không được, thực lực không được, lại còn là một nữ hài tử, nhưng nàng cũng có một giấc mơ lớn, đó chính là trở thành thiên kiêu, trở thành người hô mưa gọi gió trong thời đại này, lưu lại vết tích hoành tráng trong thời đại này.
Quan trọng nhất là nếu như trở thành thiên kiêu, nàng sẽ có cơ hội đứng bên cạnh hắn, không cần im lặng thích nữa.
Cho nên, nàng một thân một mình đi ra ngoài thành tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng cơ duyên tốt đã sớm bị cường giả đoạt hết rồi, sao có thể để đến phiên nàng?
Cho nên nàng một mực không ngừng tiến lên, trèo non lội suối, xâm nhập vào rất nhiều hiểm địa, đi một lần là gần một năm, đi tới bên ngoài một khu rừng độc chướng khổng lồ ít ai lui tới, ngay cả yêu cũng ít lui tới.
Khu rừng rậm này bị độc chướng nồng nặc bao trùm, cho dù đang là ban ngày cũng không thể thấy rõ nơi cách xa 50 mét, vô cùng mờ mịt, dù có dùng tâm thần hay tinh thần lực cảm ứng cũng bị độc chướng kia ngăn cách, không thể trông thấy rõ con đường phía trước.
Quan trọng nhất vẫn là độc trong đó, tuy độc tính không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vô cùng khó xử lý. Triệu Kỳ Nhi ném một yêu thú lục giai vào, phát hiện chỉ một lát sau nó đã rối loạn tinh thần, cuối cùng phát điên.
Cho dù nàng có thực lực Siêu Phàm, chỉ sợ cũng không chống đỡ được quá lâu ở trong đó.
"Ta... Rốt cuộc ta có nên đi vào không?" Triệu Kỳ Nhi do dự.
Nàng có thể lựa chọn bỏ qua nơi này, nhưng có đôi khi nguy hiểm tồn tại cùng với kỳ ngộ, càng là nơi nguy hiểm thì lại thường ẩn chứa đại cơ duyên, khu rừng độc chướng này thoạt nhìn như một nơi chưa được khai phá, nói không chừng sẽ có cơ duyên của nàng.
"Thử một lần! Tiến lên phía trước 500 dặm, nếu không được thì rời khỏi!"
Triệu Kỳ Nhi dừng lại để chuẩn bị, nàng lấy ra rất nhiều trang bị phòng độc mặc lên, những thứ như mặt nạ phòng độc, đan dược giải độc nàng chuẩn bị rất nhiều, chính là để ứng phó thời khắc này.
Còn có một cái dây thừng bền bỉ, một đầu cột vào một cây đại thụ và đá lớn bên ngoài rừng rậm, để phòng trường hợp đi vào xong thì lạc đường còn có thể nắm dây thừng đi ra, tương đối an toàn.
Cuối cùng là Định Vị Truyền Tống phù.
Triệu Kỳ Nhi đau lòng chôn Định Vị Truyền Tống phù ở một nơi an toàn bên ngoài khu rừng.
"Hy vọng không cần dùng đến!"
Nàng có tổng cộng hai tấm Định Vị Truyền Tống phù, chỉ cần xé bỏ một tấm trong đó là có thể truyền tống cấp tốc đến vị trí của một tờ linh phù khác.
Linh phù hộ mạng thế này tất nhiên hết sức trân quý, nàng phải bỏ ra một nửa gia tài mới có thể đổi lấy được, xem như có tác dụng bảo mệnh khi thám hiểm, đương nhiên nàng không hy vọng phải khởi động nó, bởi vì phải sử dụng chứng tỏ nàng gặp nguy hiểm, sau đó cũng mất cả gia tài.
Sau khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng xong, Triệu Kỳ Nhi cuối cùng cũng bước vào trong rừng rậm độc chướng.
Triệu Kỳ Nhi giẫm lên lá rụng trong rừng tiến về phía trước, mỗi một bước đều đạp chắc lên đất, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Quá nhanh có thể sẽ bỏ lỡ cơ duyên.
Quá chậm sẽ lãng phí tài nguyên.
Không gặp phải nguy hiểm gì, bởi vì yêu thú cũng chẳng tới nơi này, không gặp phải chướng ngại gì, tương đối bằng phẳng, nhưng lại quá yên lặng, chỉ có tiếng chân nàng giẫm lên lá rụng.
Có đôi khi quá đáng yên tĩnh lại để lộ ra cảm giác quỷ dị, khiến cho lòng người khó có thể bình an.
Vậy nên Triệu Kỳ Nhi thường xuyên kéo dây thừng một cái, phát hiện không đứt thì trong lòng sẽ dễ chịu một chút.
Cùng lúc đó, mỗi lần đi được mấy chục dặm, nàng lại ngậm một viên Giải Độc đan, cứ ngậm như vậy, nếu có dấu hiệu trúng độc là lập tức nuốt xuống, thời thời khắc khắc giữ vững tỉnh táo, không bị độc chướng ảnh hưởng.
Đi như vậy suốt 500 dặm, Triệu Kỳ Nhi không hề phát hiện ra thứ gì, tâm tình nàng có chút sa sút.
Nàng định đi tiếp lên phía trước, nhưng dây thừng lại không đủ dài, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài tới 100 dặm, đan dược giải độc trên người cũng vơi đi một nửa, không đủ sức cho nàng tiến lên nữa.
"A, đó là cái gì?" Nàng bỗng nhiên phát hiện phía trước có một ánh sáng như ẩn như hiện.
Ánh sáng này vô cùng mịt mờ, yếu ớt giống như tinh quang phía sau mây đen, không nhìn kỹ có khả năng sẽ bỏ lỡ mất nó.
"Có thể là cơ duyên!" Triệu Kỳ Nhi hưng phấn chạy tới.
Lại phát hiện đó là một khối ngũ thải thạch, sáng loáng xinh đẹp giống như vì sao trên trời, tuy bị vài miếng lá khô bao phủ nhưng vẫn không thể chặn được hào quang của nó vẫn.
"Đây là vật gì?" Triệu Kỳ Nhi tò mò nhặt lên.
Một luồng ký ức khổng lồ tràn vào trong não nàng...