Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Bắc Phàm nhìn kỹ, phát hiện gấu trúc Gundam mỗi khi đánh một lần, thanh kiếm kia lại mạnh thêm một ít.
Đánh càng nhiều, cường hóa lại càng nhiều.
Lâm Bắc Phàm lại quan sát kỹ hơn, phát hiện phẩm chất của thanh kiếm này thoạt nhìn vô cùng phổ thông, phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, nhưng sau khi trải qua rèn luyện, phẩm chất của nó dần dần tăng lên.
Sau khi trải qua ngàn vạn lần rèn luyện thì cuối cùng nó mới tiến hóa tới Chí Tôn thần binh!
Nói tóm lại đây là một tuyệt thế thần binh bị đánh liền trở nên mạnh hơn, càng đánh lại càng mạnh, không ngừng tiến hóa!
Tuy bây giờ nó mới chỉ là một kiện Chí Tôn khí, nhưng lại trân quý hơn rất nhiều tiên khí!
Thậm chí còn trân quý hơn cả Tiên Thiên linh bảo Thanh Bình kiếm lấy được từ chỗ Thông Thiên giáo chủ, bởi vì Thanh Bình kiếm đã định hình, không thể nào tiến hóa tiếp, còn thanh kiếm này lại có cơ hội tiến hóa thành Tiên Thiên chí bảo.
Một thần binh lợi khí tiềm năng vô hạn như thế này, khó trách lại bị người ta khóa ở trong tiên hộp.
Chỉ là không biết vì sao lại lưu lạc đến nỗi đó.
Lúc này, gấu trúc Gundam vẫn đánh đại bảo kiếm tơi bời.
Đại bảo kiếm vui sướng rên rỉ.
"Dễ chịu!"
"Đừng dừng lại!"
...
Gấu trúc thở phì phò giơ bảng hiệu lên: Biến thái!
Cuối cùng, gấu trúc vứt đại bảo kiếm ở đó, núp bên trong Gundam gấu trúc, hóa bi phẫn thành thèm ăn, ăn bàn đào.
"Vừa rồi ta cho ngươi đánh ta nhiều như vậy, chí ít ngươi cũng phải chia cho ta một miếng chứ!" Đại bảo kiếm mười phần trông mà thèm.
Gấu trúc giơ bảng hiệu lên: Đừng có mơ!
Thấy không chiếm được ích lợi gì, đại bảo kiếm dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, bay đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, đứng ở trên cao nói: "Là ngươi gỡ bỏ phong ấn trên người ta? Nhưng ta tuyệt đối không nhận ngươi làm chủ, trừ khi ngươi là nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc! Nhưng nhìn ngươi tuấn tú lịch sự như thế, bản kiếm chủ cũng cho ngươi một cơ hội!"
"Cơ hội gì?" Lâm Bắc Phàm cười.
"Nhận ta làm chủ nhân, làm kiếm nô của ta!" Bộ dáng đại bảo kiếm thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Gấu trúc kinh hãi, lại có kiếm muốn chủ nhân nhận hắn làm chủ?
Thế là quay qua nhìn, xem trò vui.
"Ngươi biết ta là ai không mà dám nói chuyện với ta như vậy?" Lâm Bắc Phàm ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Ta không cần biết ngươi là ai, ta chỉ cần biết rõ ta là ai! Ta chính là Chí Tôn vô địch vũ trụ, là đại bảo kiếm cổ chí kim không ai gặp không thích, không hoa nào thấy không nở, không xe nào lướt qua không nổ bánh xe!"
Đại bảo kiếm cực kỳ phách lối, mũi kiếm cong thành một cái đường cong, tựa như đang nghển đầu, bộ dáng như nhà giàu mới nổi: "Đừng tưởng trở thành kiếm nô của bản kiếm chủ là ngươi chịu ủy khuất! Bản kiếm chủ nhất định có thể trở thành vạn giới đệ nhất kiếm đại bảo kiếm! Bất kể là hậu thiên Thần Ma hay Tiên Thiên thần ma, thậm chí cả Hỗn Độn thần ma, chắc chắn đều sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm ta! Ngươi đi theo ta, nhất định sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, có rất nhiều lợi ích! Về sau ai khi dễ ngươi cứ nói cho ta biết, bản kiếm chủ sẽ làm chỗ dựa cho ngươi! Oa ha ha!"
Đại bảo kiếm vốn là một thanh niên trong một thế giới phổ thông, bỗng nhiên có một ngày có một người tiên phong đạo cốt hạ xuống từ trên trời, nhẹ nhàng vung tay đưa tất cả mọi người trong thế giới đi.
Về sau hắn mới biết người đó là một tiên nhân, nhưng lại vô cùng tà ác.
Hắn muốn chế tạo ra một pháp bảo có thể vô hạn tiến hóa, điều quan trọng nhất trong đó là khí linh, hắn nảy ra một ý định hão huyền, muốn dùng linh hồn nhân loại để thay thế khí linh, như vậy kiếm sẽ có được năng lực tương đối lớn, có thể tiến hóa liên tục.
Thế nhưng loại phương pháp luyện khí này vốn đã là ý định hão huyền.
Đã có mấy thế giới rơi vào độc thủ của hắn, thí nghiệm khoảng mấy tỷ lần, nhưng không một lần thành công.
Cho tới khi hắn xuất hiện, thế là thanh bảo kiếm đó mới được chế tạo thành công.
Tiên nhân tà ác đó vô cùng vui mừng, luyện hắn đến cấp bậc chí tôn khí, hơn nữa còn muốn hắn nhận chủ, nhưng hắn thà chết không theo, cuối cùng bị phong ấn trong tiên hộp.
Về sau tên tiên nhân tà ác kia bị các thần ma khác truy sát giết chết, cái hộp phong ấn hắn lưu lạc bên ngoài.
Hắn trằn trọc mấy trăm vạn năm, vẫn không một ai có thể mở ra tiên hộp.
Bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi phong ấn, cuộc sống tốt đẹp đã ngay trước mặt.
Thế là hắn vô cùng mừng rỡ, bay loạn.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng búng tay một cái, đại bảo kiếm gãy theo tiếng búng đó.
Đại bảo kiếm: "..."
Đại bảo kiếm phát ra tiếng kêu thảm thiết trách trời thương dân: "Trời ạ, đau chết ta rồi! Ta bị chém ngang lưng! Đau quá!"
Hai mảnh kiếm gãy cứ thế nhảy nhót tưng bừng một hồi lâu.
Gấu trúc cười trộm, giơ bảng hiệu lên: Đáng đời!
Sau đó hai mảnh kiếm gãy hợp lại với nhau, thế mà lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đại bảo kiếm khôi phục bộ dáng nhị bức, cực kỳ phách lối: "Ha ha, không thú vị, vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi thôi! Bảo kiếm như ta sao gãy dễ thế được? Ta chính là thần binh lợi khí, liền dù là thần tiên cũng không đánh gãy được ta!"
Kết quả soái không quá 3 giây, Lâm Bắc Phàm lại nhẹ nhàng búng tay, đại bảo kiếm rắc một tiếng gãy tiếp.
Đại bảo kiếm: "..."
Đại bảo kiếm kêu lên: "Ối má ơi, đau chết mất! Thảm kịch nhân gian!"
Sau đó nhảy nhót tưng bừng một hồi lâu, cuối cùng mới khôi phục lại được, nhưng tiếp tục Lâm Bắc Phàm đánh gãy.
Cứ thế, hắn khôi phục xong lại bị đánh gãy, gãy lại khôi phục, tới tới lui lui, tuần hoàn qua lại...
Đại bảo kiếm gầm thét: "Kẻ sĩ có thể giết nhưng không chịu nhục! Ngươi đừng có ép ta, ngươi mà ép nữa ta sẽ..."
"Ngươi sẽ làm cái gì?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
"Ta sẽ dập đầu cho ngươi!" Đại bảo kiếm quỳ xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, khóc ròng nói: "Đại hiệp ta sai rồi, đều cho cái miệng tiện của ta, đều do ta có mắt như mù! Bây giờ ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân, đừng tra tấn ta nữa có được không?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Gấu trúc giơ bảng phỉ nhổ hắn: Không có tiết tháo, ta khinh bỉ ngươi!
"Tiết tháo là cái gì, có thể ăn được không?" Đại bảo kiếm tiện trong tiện khí: "Hiện giơg bản kiếm chủ đã nghĩ thông suốt rồi, chủ nhân ngươi cứu ta ra, lại còn cường đại như thế, nhận ngươi làm chủ nhân cũng không mất mặt! Chủ nhân, về sau ta sẽ theo ngươi lăn lộn! Chúng ta một người một kiếm, nhân kiếm hợp nhất, hùng bá vạn giới, ngạo thế cửu trọng thiên! Oa ha ha..."
"Đại bảo kiếm..."
Đại bảo kiếm có chút bất mãn: "Chủ nhân ngươi gọi ta như vậy quá khách khí rồi, đừng gọi ta là đại bảo kiếm, ngươi có thể gọi nhũ danh của ta —— Bảo Bảo, hoặc là Bảo Nhi, thân thiết biết bao!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bảo Bảo?
Bảo Nhi?
Thế mà lại không biết xấu hổ đến thế!
Ngay cả manh vật khả ái như gấu trúc cũng không dám tự xưng Bảo Bảo!
"Bảo kiếm..."
"Chủ nhân, Bảo Bảo ở đây!" Đại bảo kiếm cực độ chân chó.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Gấu trúc lại giơ bảng hiệu: Không biết xấu hổ!