Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên phương diện này Lâm Bắc Phàm là người có quyền lên tiếng nhất.
Ở lần thứ nhất xuyên việt, thật ra chuyến đi đó khá nhàn nhã, chỉ sửa đổi trên phạm vi nhỏ, cũng có thể nói là Thiên Đạo mượn tay hắn tạo ra nhân vật chính thời đại ở lần thứ ba linh khí dâng lên, vấn đề không lớn.
Nhưng vào lần thứ hai xuyên việt, trở về 10 vạn năm trước trực tiếp đối chiến với thần ma, hậu quả lại nghiêm trọng hơn nhiều.
Những thần ma trước kia hắn đắc tội, phần lớn đều tìm tới cửa, có mười người từ thần ma nhất giai đến tam giai, nếu như không phải thực lực hắn cường đại thì chỉ sợ bây giờ đã thân tử đạo tiêu rồi.
Còn có Như Lai phật tổ ở trong bónh tối nhìn chằm chằm vào.
Lâm Bắc Phàm đoán việc những Thánh Nhân kia tìm tới cửa, chỉ sợ chính là Như Lai đứng sau giở trò quỷ.
Những Thánh Nhân này không chỉ muốn giết hắn, mà còn muốn ngầm chiếm đoạt thế giới linh khí khôi phục, mưu mô chiếm riêng đại tạo hóa của thế giới.
Hậu quả này có nghiêm trọng hay không?
Nhưng mà đây vẫn chưa phải là điều khó khăn nhất, khó khăn nhất chính là hắn còn không biết còn phải chịu bao nhiêu nhân quả nữa, còn có nguy hiểm nào đang chờ phía sau.
Kéo một cái động toàn thân, vậy nên tuy bây giờ hắn có thể xuyên qua thoải mái nhưng cũng không hề xuyên qua nữa.
Ở im trong nhà sờ gấu trúc không tốt sao?
Tại sao phải tìm nhiều phiền toái cho mình như vậy?
"Ha ha, đa tạ cộng chủ đã cho ta biết, Lý Thuần Cương ta trở về tu luyện đây!" Lão kiếm thần cười ha ha một tiếng.
"Ngươi vẫn muốn kiên trì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Tất nhiên, đây là chấp niệm duy nhất trên đời của ta, theo đuổi tới tận bích lạc dưới hoàng tuyền, dù có phải đối địch với cả thiên hạ, mang nhân quả đầy người thì Lý Thuần Cương ta cũng không sợ!" Lão kiếm thần cười ha ha một tiếng.
"Ngươi vẫn muốn kiên trì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Tất nhiên, đây là chấp niệm duy nhất trên đời của ta, theo đuổi tới tận bích lạc dưới hoàng tuyền, dù có phải đối địch với cả thiên hạ, mang nhân quả đầy người thì Lý Thuần Cương ta cũng không sợ!" Lão kiếm thần phóng khoáng cười to, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm bội phục: "Không hổ là lão kiếm thần!"
Kết quả, lão kiếm thần vừa mới ra ngoài còn chưa đi được mấy bước, một thanh kiếm đã bay tới, vừa bay vừa kêu: "Kiếm nô, không được chạy! Dám bỏ lại chủ nhân của ngươi chuồn mất, phạt ngươi chà lưng cho ta!"
Lão kiếm thần: "..."
Cuối cùng, lão kiếm thần lại lần nữa dựa vào một cái cớ vô sỉ, bỏ lại đại bảo kiếm, trở về địa phủ.
Lúc này, địa phủ đã sắp xếp chỗ ở cho lão kiếm thần, đó chính là viện dưỡng lão Địa phủ chim hót hoa nở.
Tuy đã được chứng kiến sự tân tiến của địa phủ, nhưng thật không ngờ lại còn tân tiến đến vậy, một đám lão quỷ tuổi tác tầm bằng hắn đang nhảy múa bên cạnh Vong Xuyên hà, tiết tấu vô cùng sôi động.
Trong đó người dẫn đầu là sặc sỡ nhất, ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ giống hệt một cây táo.
"Ngươi là tiểu bình quả nho nhỏ của ta nha, nha"
"Yêu ngươi thế nào cũng không chê nhiều "
...
Dù sinh ra ở thời cổ đại, nghe thấy tiết tấu này cũng không nhịn được phải nhịp chân.
Cuối cùng nhớ ra cử chỉ này quá xấu hổ, nên đã lập tức dừng lại.
Thế nhưng lão quỷ đang khiêu vũ lại không buông tha cho hắn, lão tổ Từ gia đặc biệt nhiệt tình, kéo hắn vào sôi nổi nói: "Đến đây, nhảy cùng chúng ta, bài nhảy này càng nhiều người nhảy lại càng đẹp mắt!"
Lão kiếm thần hoảng sợ: "Nhưng mà, nhưng mà ta không biết nhảy..."
"Không biết cũng không sao, nhảy theo ta là được, ta tới dạy ngươi!" Lão tổ Từ gia tay nắm tay dạy hắn.
Không thể không nói lão kiếm thần có thiên phú luyện võ đặc biệt tốt, mới học một lần đã lĩnh ngộ được tinh túy của vũ đạo, sau đó cũng hứng khởi nhảy theo lão tổ Từ gia, đặc biệt có tiết tấu.
Nhảy xong bài này, cuối cùng đám lão quỷ mới ngừng lại, lão tổ Từ gia cười ha hả giơ ngón tay cái lên: "Vị lão huynh này, vừa rồi ngươi nhảy thực sự quá tuyệt vời, lão Từ ta nhảy mấy tháng trong này mà cũng chỉ có ngươi là theo kịp tiết tấu của ta, thậm chí nhảy còn giỏi hơn ta! Ở địa phủ, ta nguyện phong ngươi làm kẻ mạnh nhất!"
"Hổ thẹn, vừa rồi ta nhảy sai mấy động tác..."
"Khiêu vũ vốn không có động tác cố định gì, nhảy thế nào cũng được, chỉ cần nhảy vui là ổn!"
"Không sai, nhảy vui vẻ là được rồi, cần gì để ý chi tiết?" Lão kiếm thần cười ha ha.
Lão tổ Từ gia lại hỏi: "Ta thấy ngươi lạ mặt, xin hỏi là quỷ từ đâu tới?"
"Ta đến từ thế giới khác, hôm qua vừa mới tới địa phủ báo danh, đang ở chỗ đó!" Lão kiếm thần chỉ vào viện dưỡng lão nói.
"Hóa ra là hàng xóm, vậy chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau đi nhảy." Lão tổ Từ gia hết sức mừng rỡ: "Chúng ta dứt khoát lập thành một đội luôn đi, ta đã nghĩ xong tên rồi, cứ gọi là Chopstick Brothers, không rời không bỏ!"
Lão kiếm thần: "..."
"Không ổn, lão phu bình thường còn phải luyện kiếm..."
"Bản thân vốn sống không sung sướng, luyện kiếm còn có ích gì? Ta nói với ngươi này, sau khi tới địa phủ ta đã nghĩ thông rất nhiều điều, đời trước làm người quá vất vả, đời này làm quỷ phải sống thật vui vẻ, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu để ngày mai nghĩ! Chỉ cần kiếp này vui vẻ là đủ!" Lão tổ Từ gia Từ Thánh cười to.
Lão kiếm thần cũng cười to: "Nói có đạo lý, đều chết qua một lần rồi sao phải đắn đo nhiều? Nên chơi thì chơi, nên luyện thì luyện, quỷ đều nên sống vui vẻ!"
"Chính là lý này!" Lão tổ Từ gia nói.
Đúng lúc này, một nhân viên chuyển phát nhanh mặc hoàng mã quái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
"Xin chào lão tổ Từ gia Từ Thánh, ta là vạn giới nhân viên chuyển phát nhanh Hoàng Du Long, chuyên gửi hàng chuyển phát nhanh ở vạn giới, đây là bức thư gia chủ Từ gia Từ Lương Tài nhờ ta đưa cho ngươi, mời ngươi ký nhận!"
Lão tổ Từ gia cười to: "Ha ha, nhất định là tôn nhi ở dương gian của ta quá nhớ ta, cho nên mới nhịn không được gửi một phong thư tới ân cần hỏi thăm ta!"
Đám lão quỷ hâm mộ.
"Ở trong địa phủ mà còn có thể nhận được thư nhà gửi tới sao?"
"Lão Từ, ngươi thật khiến chúng ta hâm mộ, con cháu quá hiếu thuận!"
....
"Mau mở ra đọc cho chúng ta nghe!"
...
"Được được được! Để ta đọc cho các ngươi nghe! Đọc xong phong thư này, chúng ta lại tới bách quỷ yến!" Lão tổ Từ gia vô cùng đắc ý, sau đó mở phong thư ra lẩm bẩm: "Lão tổ tông à, đừng đào bảo nữa, nồi trong nhà đã không có gạo để bỏ vào..."
Lão tổ Từ gia: "..."
Đám lão quỷ: "..."
...
Lúc này, một nữ hài dáng vóc thấp bé nhưng lại vô cùng khả ái bước vào thành thị.
Khiến cho rất nhiều người đứng xung quanh đều nhìn qua, nhất là các đồng chí nam, hai mắt đều sáng lên.
"Trời ạ, nữ hài kia thật đáng yêu! Ta chưa từng gặp qua nữ hài nào khả ái như vậy!"
"Thật là đáng yêu, tóc màu hồng thật xinh đẹp!"
"Oa! Nàng nhìn qua đây, nàng cười lên thật đẹp, ta cảm thấy ta yêu rồi!"
"Nàng nhất định có thể tiến vào mười vị trí đầu của Bách Hoa bảng!"
"Đây là thiên sứ từ đâu đến? Mãnh nam đều nên nhìn!"
...
Tiểu nữ hài đi giữa đường bất đắc dĩ thở dài: "Ta biết ngay lại thế mà!"
Nàng tên là Loạn Mã, là một tu luyện giả nửa năm trước ra ngoài tìm cơ duyên, là đàn ông.
Thế nhưng có một ngày lại đụng phải một hồ nước thần kỳ, sau khi uống xong không chỉ mạnh lên, trở nên xinh đẹp, mà ngay cả tính cách cũng thay đổi, biến thành một nữ hài tử vô cùng khả ái, làm hắn thật sự muốn đi chết.
Dù mạnh lên thì có ích gì?
Giới tính thay đổi, cũng không thể ở cùng nữ nhân mình yêu mến!