Ở tầng thứ tư, người chỉ dẫn Bôn Lôi một mực chú ý tình huống tầng thứ ba.
Kết quả hắn ta phát hiện, không đến một lát, sáu tên thiên kiêu tầng thứ ba nhanh chóng biến mất hai tên, sau đó lại qua một chút nữa, bốn tên còn lại cũng biến mất, khiến hắn ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Không phải bọn hắn không tìm ra đường đi lên, cho nên tự giết lẫn nhau để ra ngoài đấy chứ?
Bôn Lôi chăm chú nghĩ, phát hiện thật sự rất có khả năng.
Dù là hắn ta, tìm liên tục hơn 20 ngày vẫn không cách nào lên nổi, chỉ sợ cũng phải sụp đổ tự sát.
Thế nhưng điểm tích lũy của bọn hắn phải làm sao bây giờ?
Hiện tại còn thiếu Chủ Thần 6000 điểm tích lũy, kết quả vậy mà đám thiên kiêu sắp đến lại nghĩ quẩn tự vẫn, ngươi bảo ta làm sao góp đủ đống điểm tích lũy này?
Ngươi bảo ta biết phải bàn giao thế nào với những luân hồi giả đang đau khổ chờ đợi nơi đây?
Chẳng lẽ nói cho bọn hắn, con mồi của các ngươi đã nghĩ quẩn, tự vẫn, các ngươi chậm rãi chờ chết đi?
Cam đoan những người này cũng sẽ sụp đổ muốn tự sát!
"Sớm biết vậy, ta đã không nhận nhiệm vụ này!" Trong lòng Bôn Lôi tràn đầy hối hận.
Làm người chỉ dẫn, mặc dù nợ điểm tích lũy sẽ không chết, nhưng vẫn phải nhận trừng phạt cực nặng.
Đúng lúc này, phía sau hắn ta xuất hiện một bóng người màu đen: "Trên đồng hồ đeo tay của ngươi có thứ gì vậy? Trông vẻ mặt ngươi thật kỳ quái, như bị táo bón. Có việc gì không vui cứ nói ra, để mọi người vui vẻ một chút?"
"Người nào?" Bôn Lôi giật nảy mình, lập tức nhảy tới bên phía đám luân hồi giả.
Nhìn thấy một người mới, đám luân hồi giả hưng phấn hẳn lên.
"Rốt cục cũng có người leo lên tầng thứ tư rồi!"
"Tóc đã sắp bạc trắng, cứ tưởng không thể đợi được!"
"Chờ đợi thật sự quá khó khăn, người này nhất định phải để ta xuất thủ, các ngươi không được tranh!"
"Dựa vào cái gì là ngươi? Ta không được sao!"
"Vẫn nên giao cho ta đối phó đi, đối phương thoạt nhìn yếu nhớt, có vẻ rất dễ bắt nạt!"
"Còn mặc hắc y, hành vi của kẻ ngốc!"
Đám luân hồi giả chà xát tay, đã coi Lâm Bắc Phàm như con mồi.
Chỉ có người chỉ dẫn Bôn Lôi đề cao cảnh giác.
Bởi vì hắn ta biết, người trước mắt này vốn không phải thiên kiêu từ tầng ba đi lên, mà rất có thể, tất cả thiên kiêu tầng ba đều đã game over cũng do hắn ban tặng, đây là một nhân vật siêu cấp nguy hiểm!
Nghe nhóm luân hồi giả ngươi một lời ta một câu, Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt; "Hi vọng các có thể nói được làm được. Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, ba phút tự do công kích, sau ba phút là do thiên mệnh!"
Sau năm phút, trong đám luân hồi giả chỉ còn một mình Bôn Lôi.
Năm luân hồi giả khác đã bị Lâm Bắc Phàm dùng hắc bình đánh tới thịt nát xương tan.
Lâm Bắc Phàm tay cầm hắc bình, từng bước một tới gần Bôn Lôi.
"Ngươi muốn chết như thế nào, chọn một cách đi?"
Bôn Lôi đổ mồ hôi, bị dọa phải lui lại từng bước, ngoài cứng trong mềm: "Ngươi… ngươi không nên phách lối, ta không giống bọn họ, ngươi vĩnh viễn không thể giết được ta... Không giết được ta..."
"Không thử làm sao biết?"
Hắc bình trong tay Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu bay lên, biến lớn biến lớn, sau đó hệt như một tòa núi lớn đánh về phía Bôn Lôi.
"Không được qua đây, không!" Bôn Lôi bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, liều mạng chạy về phía sau.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, Bôn Lôi đã bị nát thành thịt muối.
Hắc bình quay tròn bay trở về trong tay, Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Thật đúng là giết không chết, phía sau có tồn tại vĩ đại dẫn dắt linh hồn hắn ta đi."
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu: "Chủ Thần sao?"
Lúc này, bên ngoài Hải Thị Thận Lâu, Hiệu Lệnh Thiên Quân Triệu Bắc Lưu, Chiến Đấu Cuồng Nhân Đoạn Sơn Hà cùng với sáu siêu cấp thiên kiêu khác lần lượt bị đá ra, vô cùng chật vật.
Các tiền bối thủ hộ bên ngoài cực kì kinh hãi.
"Yên Nhiên, sao ngươi lại ra? Có phải cửa ải bên trên quá khó khăn không?"
"Mạn Thanh, mặt ngươi thế nào? Giống như bị cục gạch đập!"
"Doberman, sao ngươi lại khóc? Bình của ngươi đâu?"
"La Thiên Quân, ngươi..."
Sáu người trước mắt là nhân vật đứng đầu trong cuộc thi Học Viện Tranh Bá năm nay, thực lực có thể nói là nổi trội nhất, thời gian ở lại bên trong cũng có thể nói là lâu nhất, nhưng bây giờ vậy mà bọn họ đồng thời bị đẩy ra...
Chẳng lẽ độ khó khi thông quan quá lớn?
Hay là bọn họ gặp cường địch? Thế nhưng còn có ai có thể đánh bại bọn hắn?
Lý Mạn Thanh chua chát nói: "Chúng ta gặp phải Dạ Ma, sau đó bị hắn đánh bại."
"Dạ Ma!!!" Tất cả mọi người chấn kinh.
Dạ Ma là cao thủ trẻ tuổi thần bí mới quật khởi gần đây, đứng đầu Thiên Kiêu Bảng, thực lực đuổi sát thế hệ trước, cho dù là Giang Trường Thanh xuất thủ cũng không cách nào giữ hắn lại, không nghĩ tới vậy mà bọn họ lại gặp hắn bên trong.
"Thực lực của hắn thế nào? Hắn không làm gì các ngươi chứ?" Một người truy vấn.
"Thực lực của hắn có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung!" Đoạn Sơn Hà lắc đầu, cười khổ: "Lúc ấy sáu người chúng ta đồng loạt ra tay, kết quả cuối cùng là thảm bại, toàn bộ quá trình không quá năm phút!"
La Thiên Quân nói "Mà lại, hắn còn cho chúng ta ba phút tự do công kích!"
Sắc mặt Bách Hoa tiên tử tái nhợt: "Pháp bảo của ta bị hắn làm hỏng, bảo bối của Doberman bị hắn cướp đi, Đoạn Sơn Hà không chịu nổi một kích, phi đao của Lý Mạn Thanh vô dụng, kiếm khí của La Thiên Quân vô hiệu, yêu thú mà Triệu Bắc Lưu triệu hoán hắn chỉ đưa tay ra đã hôi phi yên diệt. Ta thực sự không nghĩ ra, vì sao trên thế giới này lại có người khủng bố như vậy!"
"Hoàn toàn khắc chế năng lực của tất cả chúng ta..."
"Hình như hắn còn là người có thần thể, ngay cả dị tượng của mình cũng chưa thi triển ra..."
Đám người càng nghe càng kinh hãi.
Trình độ bưu hãn của Dạ Ma vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn!
Thực lực có thể dùng từ chưa từng nghe tới để hình dung!
Đám người Lý Tầm Hoan, Tây Môn Xuy Tuyết nhìn nhau, dạng người này đã không yếu hơn bọn hắn.
Thủ đoạn công kích nhiều vô số, đơn giản có thể xưng là vạn cách tiến công, dù là chính bọn hắn lên cũng chưa chắc có thể thắng.
Kinh khủng nhất là đối phương còn chưa quá 30 tuổi!
"Già rồi, lại bị người trẻ tuổi vượt qua!
"Chỉ sợ tên này sẽ biến thành kình thiên chi trụ khác của nhân loại!"
"Đại thời đại sắp tới!"
Hắc Ma Pháp Sư Doberman phát cuồng nói: Không được! Ta nhất định phải đòi lại ma bình của ta! Dạ Ma, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Sau đó, hắn ta không chút do dự xông vào Hải Thị Thận Lâu, kết quả bị chặn ngoài cửa.
"Hải Thị Thận Lâu một ngày chỉ có thể vào một lần, ngươi nên chờ tới ngày mai lại nói, chẳng qua cũng chỉ là hi vọng xa vời!" Triệu Bắc Lưu bất đắc dĩ nói, an ủi vị huynh đệ cùng cảnh ngộ này.
Tình huống của hắn còn tốt, chỉ tổn thất triệu hoán thú, chỉ cần hệ thống triệu hoán vẫn còn, nỗ lực trả giá đủ vẫn có thể triệu hoán ra.
Nhưng dường như đối phương đã mất đi thứ quý nhất với bản thân, chỉ sợ đời này không còn hi vọng.
Cũng ngay lúc này, Doberman đột nhiên gào khóc: "Cho dù ta lại xông vào thì có thể làm gì? Lúc ta có ma bình còn không phải đối thủ của Dạ Ma, giờ đi còn làm được gì..."
Cả người hắn ta toát ra hơi thở đồi phế.
Triệu Bắc Lưu thở dài, cũng không muốn tiến vào nữa, đối phương hoàn toàn khắc chế hắn ta, đi vào tìm tai vạ sao?
Tổn thất quá lớn, sợ không gánh nổi.