Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Quyết định người thừa kế Đào Bảo thương thành thông qua kinh doanh, ý định vượt ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý.
Nhưng hầu như các thần ma ở đây đều một lòng đặt trên việc tu luyện, đối với chuyện làm ăn cơ bản có thể nói là thất khiếu thông lục khiếu, còn có người một chữ cũng không biết.
Giờ đột nhiên muốn so khả năng kinh doanh, thật khiến cho người ta không biết nên làm thế nào.
"Ta cũng biết các vị khó xử, các ngươi có thể tìm người tới giúp đỡ, lập thành đoàn đội tiến hành kinh doanh, nhưng kết quả cuối cùng phải chia bình quân, người kiếm tiền nhiều nhất sẽ thắng!" Thương Nghiệp chi thần cười giải thích.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thần ma nào chẳng có vài vị bằng hữu và thuộc hạ, biết làm ăn vẫn có thể lấy ra được 1-2 người.
Kể từ đó, độ khó của khảo nghiệm giảm đi nhiều, không còn tình huống luống cuống không biết làm sao nữa.
"Lần cạnh tranh này, ta nhất định xếp thứ nhất, chờ đó!" Một vị thần ma trẻ tuổi nói.
Hắn là một thần ma nhị giai, quật khởi từ lúc còn nhỏ yếu, chính là dựa vào làm ăn mà không ngừng tích tụ tài nguyên tu luyện, cho tới sau này mạnh lên mới bỏ việc kinh doanh, toàn tâm toàn ý tu luyện.
Bây giờ có một cơ hội lớn như vậy, hắn không muốn từ bỏ.
"Đào Bảo thương thành này trừ ta ra không thể là của ai khác!" Lại có một vị thần ma bốn mắt nói.
Vị này một lòng đặt trên tu luyện, đối với kinh doanh một chữ cũng không biết, nhưng dưới tay hắn có người am hiểu kinh doanh, việc làm ăn trải rộng mấy thế giới, có hắn ở đây nên vô cùng yên tâm.
...
Còn có một số thần ma khác, tuy không biết kinh doanh cũng không có thủ hạ làm kinh doanh, nhưng bọn họ đều không lo lắng chút nào. Bọn họ có thể thông báo tuyển dụng ngay tại hiện trường, có chiêu bài thần ma của bọn họ ở đây, chẳng lẽ còn không thể mời tới vài nhân tài biết kinh doanh?
"Vị thần ma nào có tâm đều có thể đến chỗ ta báo danh!" Thương Nghiệp chi thần cười nói.
Ngay lập tức có hơn mười vị thần ma tham dự, thỏa thuê mãn nguyện.
Nhưng ba người Tà Quân, Cửu U đệ nhất thiếu, Lâm Bắc Phàm mà Thương Nghiệp chi thần coi trọng nhất lại đều không báo danh.
Ba người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề lay động với lời mời của Thương Nghiệp chi thần.
Thương Nghiệp chi thần nhìn ngứa mắt, cho các ngươi một đại cơ duyên mà các ngươi đều không nhận, đánh nhau gây hoạ thì lại rất tích cực.
Thực sự là phí công làm người, quá không ra gì.
Thế là Thương Nghiệp chi thần cười hỏi: "Ba vị có muốn tranh cử chức vị thành chủ Đào Bảo thương thành không?"
Cửu U đệ nhất thiếu lắc đầu, cà lơ phất phơ nói: "Lão Mã, ngươi cũng biết ta đó, để ta đi đánh nhau khi dễ người ta, thậm chí cả cướp bóc cũng được, nhưng bảo ta làm ăn, lão tử không có lòng dạ thanh thản như vậy!"
"..."
Thương Nghiệp chi thần nhìn về phía Tà Quân.
Tà Quân ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, không hề có tướng ngồi gì đáng nói, mắt liếc nghiêng qua một bên, nhìn người ta cũng không ngay ngắn, nói: "Lão Mã à, ngươi không nên nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng. Tà Quân ta làm việc luôn luôn xem tâm tình, việc ta không muốn làm, ngươi có cầu xin ta cũng vô dụng, việc ta muốn làm, dù là ngàn vạn người ngăn cản, ta cũng không sợ!"
"Vậy rốt cuộc ngươi có làm hay không?" Thương Nghiệp chi thần bất đắc dĩ hỏi.
"Cái này mà còn cần phải nói sao? Ha ha..." Tà Quân cười to ba tiếng: "Không làm, chết cũng không làm!"
"..."
Thương Nghiệp chi thần nhìn về phía Lâm Bắc Phàm cuối cùng.
"Lão Mã, ngươi cũng không nên nhìn ta, ngươi nhìn mây trôi trên bầu trời đi..." Lâm Bắc Phàm nhìn về phía xa, hai mắt thanh tỉnh, hỏi: "Ngươi cảm thấy, mây trên trời có đẹp không?"
Thương Nghiệp chi thần ngẩng đầu nhìn lên trời, mây nơi này ta đã nhìn hàng ngàn vạn năm rồi, có gì mà đặc biệt?
Thương Nghiệp chi thần cảm thấy trong này tất có thâm ý, thế là trầm ngâm nói: "Ta cảm thấy cũng không tệ lắm!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, ánh mắt ưu thương tươi đẹp, nói: "Ta cũng cảm thấy mây nơi này thật đẹp! Nó làm cho ta nhớ tới ngày đó ta chạy nhanh dưới ánh tà dương, đó là thanh xuân chết đi của ta!"
Thương Nghiệp chi thần: "???"
Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ tay đứng lên, nói: "Ta đi về nhớ lại thanh xuân đã chết đây, tạm biệt!"
Thương Nghiệp chi thần: "..."
Tà Quân kinh hãi: "Cái này cũng là thanh xuân của ta, ta với ngươi cùng đi!"
Thương Nghiệp chi thần: "..."
Cửu U đệ nhất thiếu yên lặng đứng lên: "Cùng đi cùng đi!"
Thương Nghiệp chi thần: "..."
"Quay lại! Các ngươi đều quay lại cho ta! Đừng có mượn cớ để chuồn!" Thương Nghiệp chi thần vội vàng kéo ba người về, thở phì phò nói: "Cuộc tranh tài hôm nay các ngươi muốn tham gia phải tham gia, không muốn tham gia cũng phải tham gia, không thương lượng!"
"Lão Mã, ngươi đang ép buộc chúng ta sao? Nếu như ta trở thành chủ nhân của Đào Bảo thương thành, ngươi có tin ta hủy luôn Đào Bảo thương thành không?" Cửu U đệ nhất thiếu bắt chéo chân nói.
"Ngày đầu tiên ta trở thành chủ nhân của Đào Bảo thương thành, ta sẽ trực tiếp tuyên bố phá sản!" Tà Quân lớn tiếng nói.
"Các ngươi thế này quá thô lỗ, còn trị ngọn không trị gốc! Nếu như là ta, ta sẽ cả ngày truy sát Thương Nghiệp chi thần, làm cho hắn không có cách nào tu luyện!" Lâm Bắc Phàm nói.
Hai vị đại thiếu giơ ngón tay cái lên: "Cao tay! Thật sự cao tay!"
Thương Nghiệp chi thần: "..."
Ba người cự tuyệt cơ duyên này cũng có nguyên nhân.
Là nam nhân sau lưng có một đám nữ nhân, kỳ thực bọn họ hận thấu đào bảo.
Cả ngày bị một đám nữ tử kéo tới đào bảo, còn mệt hơn cả đánh nhau, hận không thể làm cho đào bảo trên đời này tuyệt diệt.
Nếu như trở thành lão bản của Đào Bảo thương thành thì còn đến mức nào nữa?
Không nhắc tới Tà Quân sau lưng chỉ có mấy lão bà, Cửu U đệ nhất thiếu có bao nhiêu lão bà cũng đếm không hết, theo mỗi người đi một ngày, theo một vạn năm cũng không hết.
Lâm Bắc Phàm thì cả ngày đưa hàng cho hai vị nương nương, chạy trebe dương gian xong lại chạy tới âm phủ, hắn sắp phiền chết rồi.
Cho nên muôn ngàn lần không thể dính vào thứ này, nếu không là phiền chết.
Thương Nghiệp chi thần cười ha hả: "Muộn rồi, ta đã báo chuyện này cho phu nhân các ngươi, bọn họ đã đồng ý cho các ngươi tham gia, hơn nữa còn vô cùng unge hộ! Các ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin nhắn đến từ bọn họ!"
Không bao lâu sau, Cửu U đệ nhất thiếu biến sắc, mặt đen như đít nồi.
Tiếp đó, sắc mặt Tà Quân cũng thay đổi, trông còn đắng hơn mướp đắng.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cũng nhận được tin tức từ đám Lâm Vi Vi.
Lâm Vi Vi: "Có nên tranh cử chức vị lão bản Đào Bảo thương thành hay không, thật thú vị! Nếu như tiểu Phàm ca trở thành chủ nhân của Đào Bảo thương thành, chúng ta sẽ càng thêm thuận tiện mua sắm, cho nên tiểu Phàm ca, chúng ta đã thay ngươi đáp ứng rồi, hì hì!"
Bạch Thanh Thanh: "Ngươi dám không đồng ý, ta liền cắt ngươi!"
Huyết Sắc Vi: "Lâm Bắc Phàm, vất vả cho ngươi!"
Võ Phinh Đình: "Tuy ta biết ngươi nhất định sẽ không vui, nhưng ai bảo chúng ta thích chứ? Ngươi đành chút ủy khuất thôi!"
An Khả Hân: "Khổ cực, cộng chủ đại nhân của ta!"
...
Lâm Bắc Phàm: "..."
Còn có hai vị nương nương cũng từ xa truyền tin tới.
Bình Tâm nương nương: "Lâm Bắc Phàm, bản cung đã nghe nói về chuyện của Đào Bảo thương thành, cố lên, bản cung ở địa phủ chờ tin tốt của ngươi!"
Nữ Oa nương nương: "Nếu như ngươi trộm chơi ăn gian, bản cung sẽ không tha cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."