Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Bắc Phàm ra tay trước tiên.
Trực tiếp tung ra một chưởng, chưởng này nháy mắt vượt qua ngàn vạn dặm, đánh lên thân ma chủ.
Con ngươi Ma chủ co rụt lại, một chưởng này nhìn như tầm thường không có gì lạ, thực chất lại ẩn chứa diệu pháp vô thượng, ngưng tụ ra từ vô số pháp tắc, hiện tượng và với phù văn, đạo vô tận huyền diệu, giống như một chưởng khai thiên tích địa.
Một chưởng này gây ra uy hiếp to lớn cho hắn!
Nhưng ma chủ không sợ, nếu mới hiệp đầu tiên đã trốn tránh thì làm gì còn tư cách tự xưng là ma chủ?
Hắn lập tức thi triển thần thông độc môn của bản thân.
"Ma thần thí thiên!"
Đây cũng là một chưởng pháp, bên trong ẩn chứa ma khí nồng đậm và ý chí phệ sát thiên địa của ma chủ.
Ma chủ đã từng dựa vào một thần thông này giết chết rất nhiều vị thần ma tam giai, uy thế trấn áp vạn giới.
Bây giờ đối mặt với thế công của Lâm Bắc Phàm, hắn không thể không sử dụng.
Chỉ thấy hai cự chưởng va chạm với nhau trong hư không.
"Ầm"
Ma thần thí thiên của ma chủ bị vỗ nát.
Còn một chưởng của Lâm Bắc Phàm lại lông tóc vô thương, dường như nó được kết nối thành từ vô số quy tắc, bên trong còn ẩn chứa hiện tượng và phù văn vô tận, tự động tuần hoàn, không ngừng sinh sôi, giống như một thế giới chân thực hoàn thiện.
Một chưởng này tiếp tục tiến về phía trước, ẩn chứa lực lượng vô tận, đánh lên thân ma chủ.
Ma chủ lại lần nữa ngưng kết thần thông.
Nhưng chung quy vẫn chậm hơn một bước.
"Oanh" "Oanh"...
Ma chủ bị đánh trúng, nôn ra máu rút lui.
Ngay cả Ma giới sau lưng hắn cũng bị đánh trúng, cứ thế vỡ nát, biến thành bụi bặm tan vào hư không.
Hai tiếng vang lớn này lan truyền tới rất nhiều thế giới, làm kinh động vô số thần ma.
"Tiểu Phàm ca đánh nhau với ma chủ?"
Lâm Vi Vi đang ngồi làm việc trong phòng viện trưởng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn, ánh mắt nàng xuyên qua thế giới, thấy được chiến trường thần ma, Lâm Bắc Phàm đứng sừng sững giữa hư không, bên dưới là một thế giới vỡ nát.
...
Ở Thanh Bạch nhân gia, Bạch Thanh Thanh đi ra ngoài, nhìn lên tinh không, trobg ánh mắt có thêm một chút lo âu.
"Lão bản, không nấu ăn sao?" Một vị thực khách nhắc nhở.
"Giục cái gì mà giục, lão nương không rảnh làm đồ ăn, các ngươi tránh ra một bên!" Bạch Thanh Thanh không nhịn được nói, còn cầm dao phay ra.
Thực khách xung quanh câm như hến.
...
Diệp Thiên Đế, Viêm đế cùng với Tu La thần Đường Tam đang uống trà, đột nhiên bị động tĩnh bên ngoài thế giới kinh động.
"Hóa ra là Lâm huynh đang đại chiến với ma chủ! Một chưởng vừa rồi quá mức khủng bố, cho dù là ta dốc toàn lực ứng phó cũng không thể chống lại, ta phát hiện chúng ta lại lần nữa bị Lâm huynh bỏ rơi rồi!" Diệp Thiên Đế cười khổ.
"Đây không phải điều rất bình thường sao?" Viêm đế cũng cười khổ, bọn họ vẫn luôn cố gắng đuổi theo, nhưng cũng luôn bị tụt lại phía sau.
"Hắn là một tên biến thái, không cần so sánh với hắn, chúng ta uống trà!" Đường Tam nói.
...
Na Tra và Ngao Bính vừa mới bế quan tu luyện đi ra, liền trông thấy trận thần ma đại chiến này.
"Cộng chủ và ma chủ đại chiến?" Ngao Bính ngẩng đầu.
"Hảo bằng hữu, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?" Na Tra hỏi, kết quả không đợi Ngao Bính trả lời hắn đã đắc ý trước, "Đương nhiên là lão sư của ta, hắn chính là thế giới cộng chủ, không có gì có thể làm khó được hắn, ha ha!"
Ngao Bính khẽ mỉm cười, công tử như ngọc.
...
Một động thiên phúc địa nào đó.
"Một chưởng vừa rồi thật huyền diệu, hậu thiên thần ma cũng không thể địch nổi!" Vô Thủy đại đế lắc đầu, bội phục Lâm Bắc Phàm.
"Gâu! Ta vẫn cảm thấy chủ nhân ngươi lợi hại! Chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, ma chủ cộng chủ gì đó đều có thể treo lên đánh! Ngay cả hỗn độn thần ma cũng không phải đối thủ của đại đế ngươi!" Hắc Hoàng bắt đầu điên cuồng vỗ mông ngựa.
"Ngươi không cần nịnh, ta tự biết bản lĩnh của mình!" Vô Thủy đại đế cười mắng.
...
Tà Quân và Cửu U đệ nhất thiếu trở về đầu tiên.
Tà Quân hùng hùng hổ hổ nói: "Tên này thật không ra gì, mới vừa bỏ rơi chúng ta đã tìm tới ma chủ! Đây chẳng phải là nói chúng ta kém hơn ma chủ sao?"
Cửu U đệ nhất thiếu liếc mắt: "Hắn tìm ngươi đánh nhau, ngươi dám đánh không?"
"Sao không dám? Chỉ là trạng thái bây giờ không tốt, muốn đánh nhất định phải hẹn lúc khác!" Tà Quân hùng hồn.
Cửu U đệ nhất thiếu cười nhạo: "Nói rất hay! Ta cái gì cũng không phục, chỉ phục nhất da mặt dày của ngươi!"
Tà Quân nổi giận: "Hay cho một Cửu U đệ nhất thiếu nhà ngươi, có phải mấy ngày không đánh ngươi, ngươi liền nhảy lên đầu lật ngói không?"
"Đánh thì đánh, ai sợ ai?" Cửu U đệ nhất thiếu khinh thường cười một tiếng: "Nhưng bây giờ không đánh với ngươi, về sau có thời gian lại nói!"
Hai người đều nhìn về phía chiến trường.
...
Còn có mấy vị Thánh Nhân đang yên lặng chú ý tới trận chiến này.
Bên trên chiến trường, ma chủ vọt ra từ trong một vùng phế tích.
Lúc này hắn đã không còn hình tượng ma chủ, quần áo trên người rách tung toé, khóe miệng còn vương tơ máu, vô cùng chật vật, nhưng trên mặt lại nở cười vô cùng điên cuồng, tràn ngập vui vẻ: "Được lắm, đánh thật hay! Đây mới thật sự là chiến đấu! Sau mấy ngàn vạn năm, cuối cùng ta đã lại được hưởng thụ cảm giác bị thương! Tốt lắm, ha ha!"
Ngay cả Ma giới bị đánh nát hắn cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có một mình Lâm Bắc Phàm.
"Nhân tộc chí tôn, đến chiến!"
"Thành toàn cho ngươi!" Thần sắc Lâm Bắc Phàm ung dung, lại lần nữa đánh ra một chưởng, vẫn là một chưởng tầm thường không có gì lạ.
Nhưng ma chủ lại như lâm đại địch.
Trên tay hắn có thêm một ma cầu màu đen, đó là thần ma khí của hắn, một tiên khí vô cùng khủng bố, không chỉ kiên cố tới độ không phá vỡ nổi, mà bên trong còn có ma diễm vô cùng vô tận, có thể đốt cháy thần ma chi khu, gây ô uế cho nguyên thần.
Thậm chí chỉ dùng một sợi ma diễm là có thể đốt cháy cả thế giới đại thiên, vô cùng hung tàn.
Hắn đã rất lâu không sử dụng ma cầu, bởi vì không có một ai là có thể trở thành đối thủ của hắn, nhưng hôm nay không thể không dùng.
"Ma thôn thiên hạ!"
...
"Ma diễm diệt thế!"
...
Ma chủ liên tục thi triển thần thông, ma cầu trong tay hắn lưu chuyển, sau đó nhanh chóng to ra, tạo thành lỗ đen, đồng thời phóng ra một lượng lớn ma diễm màu đen, đốt cháy hư không, cũng đốt cháy một chưởng này của Lâm Bắc Phàm.
Một chưởng của Lâm Bắc Phàm bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Lâm Bắc Phàm biến chưởng thành trảo, thi triển thần thông sở trường nhất của bản thân.
"Trích tinh phủng nguyệt!"
Một trảo này biến lớn, che lấp bầu trời, sau đó nhanh chóng chụp vào lỗ đen.
Lỗ đen rất lớn, nhưng pháp tắc đại thủ của Lâm Bắc Phàm càng lớn hơn, giống như có thể nâng lên một đại thế giới.
Nó bao trùm lên trên lỗ đen, sau đó dùng sức đánh tới một trảo.
"Ầm ầm ầm"
Lỗ đen sụp đổ, một viên hắc cầu bị lấy ra.
Nhưng ma cầu màu đen vẫn không an phận, nó muốn thoát ra, liên túc phóng thích ma diễm, đốt cháy pháp tắc đại thủ của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa còn thuận theo pháp tắc đại thủ đốt lan lên người Lâm Bắc Phàm.
"Nếu đã không an phận, vậy ta sẽ hủy diệt!" Trên mặt Lâm Bắc Phàm không có biểu cảm gì, pháp tắc đại thủ vừa dùng lực ma cầu liền lập tức vỡ nát, ma diễm vô cùng vô tận phun ra, thiêu đốt thân thể Lâm Bắc Phàm.
Ma cầu vỡ nát, ma chủ bị phản phệ thổ huyết, nhưng vẫn cười ha ha: "Nhân tộc chí tôn, ngươi chủ quan quá, ma châu bên trong ma diễm là thứ mà ta dùng 99 loại tiên hỏa dung luyện mà thành, nó có khí tức bất hủ, có thể đốt cháy vạn vật, có thể gây ô uế cho vạn nguyên, chỉ cần thần khu ngươi không mất, vân thần bất diệt thì ma diễm sẽ không ngừng! Dù là tiên thiên thần ma dính phải một chưởng này cũng vô cùng phiền phức! Ha ha!"
"Tiểu Phàm ca!"
"Cộng chủ!"
...
Đám người trong thế giới linh khí khôi phục lo lắng hô to.