Hải Thị Thận Lâu biến mất, tất cả cơ duyên đã bị sáu người Giang Nam học viện đoạt được.
Học Viện Tranh Bá đầu voi đuôi chuột, thế nhưng vào ngày Hải Thị Thận Lâu biến mất cũng coi như phân ra thắng bại, Giang Nam học viện Lâm Vi Vi trở thành tối cường thiên kiêu trong các tuyển thủ dự thi năm nay.
Lần linh khí triều tịch thứ tư sắp đến, thế giới sắp phát sinh đại biến, không gian trở nên không ổn định, từng học viện đều xuất hiện nguy cơ, cho nên tuyệt đại đa số thiên kiêu đều lên đường trở về.
Theo thời gian, Giang Nam học viện dần khôi phục bình tĩnh, chỉ là vì việc linh khí triều tịch mà trở nên ngoài lỏng trong chặt.
Sáu người Lâm Bắc Phàm lại khôi phục bộ dáng lúc trước, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Thanh Bạch Nhân Gia của Bạch Thanh Thanh đã mở cửa lại, việc làm ăn cực kỳ thịnh vượng, ngoại trừ người đến ăn đồ ăn, đại bộ phận đều là đến xem mỹ nữ đầu bếp đã đánh bại Tiểu Lý Phi Đao Lý Mạn Thanh trông như thế nào.
Mỗi ngày Kim Bất Hoán vẫn tìm Lâm Bắc Phàm mua linh phù, sau đó đi khắp bốn phía khiêu khích. Đáng tiếc hiện tại người khác đã biết thực lực của hắn ta, không ai dám đắc tội với hắn ta. Thế là Kim Bất Hoán chỉ có thể ra khỏi thành, đi tìm yêu quái chơi, vốn có thể dùng nắm đấm giải quyết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta lại muốn dùng linh phù, cuối cùng dùng hết linh phù mới tràn đầy phấn khởi trở về.
Chính vì vậy, yêu quái xung quanh học viện đều bị diệt sạch, an toàn tăng lên trên diện rộng.
Huyết Sắc Vi lại kéo tiểu đội Hồng Anh Thương của nàng, nương theo thực lực và mị lực cường đại, nàng kêu gọi đủ loại người gia nhập, không chỉ học viện, ngay cả một số cường giả bên ngoài học viện cũng đến gia nhập tiểu đội Hồng Anh Thương, quy mô đạt đến hơn trăm người, thực lực đều trên cửu giai, đã trở thành thế lực không nhỏ trong Giang Nam khu.
Nàng còn muốn thuyết phục đám người Lâm Bắc Phàm gia nhập Hồng Anh Thương của nàng, tăng cường đội ngũ của mình.
Trùng sinh giả An Khả Hân lại trở nên bận rộn, vội vàng đi học, vội vàng đi luyện võ, vội vàng đề cao thực lực của mình.
Tiểu tức phụ Lâm Vi Vi cũng trở nên bận rộn, bởi vì nàng bị viện trưởng Giang Trường Thanh kéo đi tham dự việc quản lý sự vụ của học viện, giống như thư ký của viện trưởng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn ta đang bồi dưỡng nàng thành người thừa kế học viện.
Làm hại Lâm Bắc Phàm hai ba ngày mới có thể nhìn thấy tiểu tức phụ nhà mình, thật muốn hóa thân thành Dạ Ma đi đánh Giang Trường Thanh một trận.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn một bộ đắc ý, thoạt nhìn vô cùng tang.
Trên cơ bản đều là qua giữa trưa mới dậy, sau đó đi dép lê, có khi còn mặc đồ ngủ bước mấy bước qua Thanh Bạch Nhân Gia, ngay cả lời cũng không nói, cứ ngồi như vậy đợi Bạch Thanh Thanh đưa bữa sáng đến.
"Lão bản, có người chen ngang, mau tới đánh hắn!" Có ngươi không hiểu rõ báo cáo.
Rất nhiều người đợi xem kịch, kết quả người báo cáo bị đánh bay ra ngoài, ngay cả nguyên nhân vì sao mình bị đánh bay ra ngoài cũng không biết.
"Sao vậy? Sao người chen ngang không có chuyện gì, người báo cáo lại bị đánh bay ra ngoài?"
Có người mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Đây là có chuyện gì? Không phải Thanh Bạch Nhân Gia không cho phép chen ngang sao?
"Hài tử, ngươi còn trẻ, không hiểu chuyện!" Có một vị học trưởng ý vị thâm trường nói: "Đúng là ở Thanh Bạch Nhân Gia không cho phép chen ngang. Nhưng có một người vĩnh viễn không cần xếp hàng, đến là có thể ăn, đó chính là Lâm Bắc Phàm."
"Dựa vào cái gì?" Người mới khó chịu, nghĩ đến nữ thần trong lòng mình lại cho một nam nhân đi cửa sau, trong lòng lại hơi hơi đau nhức, có cảm giác bị đội nón xanh.
Chẳng lẽ hai người bọn hắn...
Mối tình đầu của ta cứ chết non như vậy sao?
Lòng ta đau quá.
Học trưởng không an ủi, một bộ người từng trải vỗ vỗ bờ vai hắn ta.
Rất nhiều người đều không cảm thấy kinh ngạc.
Không đến một lát, trên bàn Lâm Bắc Phàm đã bày đầy đồ ăn thơm ngào ngạt, nhiều thêm mấy chủng loại, mà lại là hai phần.
Bạch Thanh Thanh cũng thuận thế ngồi xuống, ăn cơm với Lâm Bắc Phàm.
Về phần khách hàng đang chờ, cứ để bọn hắn tiếp tục chờ, không phục dao phay hầu hạ.
Bạch Thanh Thanh nhìn Lâm Bắc Phàm còn đang buồn ngủ, kìm lòng không được hỏi: "Rốt cục mỗi ngày ngươi làm gì? Vì sao mỗi lần nhìn thấy ngươi đều mặt ủ mày chau..."
"Ta bận bịu mà!" Lâm Bắc Phàm bê canh lên uống một ngụm, ực ực một tiếng, trực tiếp thấy đáy.
Sau đó hắn thở ra một hơi, cảm giác toàn thân thoải mái.
Bạch Thanh Thanh dở khóc dở cười: "Ngươi có thể bận bịu cái gì? Mỗi ngày ta chỉ thấy ngươi ra ngoài hai lần, buổi trưa một lần, buổi tối một lần, cả hai lần đều là đến chỗ ta ăn cơm..."
"Đương nhiên là vội vàng tu luyện." Lâm Bắc Phàm lý trực khí tráng nói.
Mỗi ngày hắn làm tổ trong nhà là vì tu luyện thật, đều do phương thức tu luyện của hắn quá dễ dàng, chỉ cần học được thiên địa chí lý mới và hiện tượng giữa thiên địa, là có thể không ngừng biến cường.
Nhưng hiện ra trước mặt người ngoài lại là không làm việc đàng hoàng, không có chí tiến thủ.
"Tốt tốt tốt, ngươi nói đều đúng!" Bạch Thanh Thanh lần nữa dở khóc dở cười.
Kỳ thật, bỏ qua bối cảnh thời đại này, nàng cảm thấy cuộc sống như vậy vẫn rất tốt, có một sự nghiệp riêng của mình, còn có thể thường xuyên nhìn thấy người mình thích, nấu cơm cho hắn ăn, lại thường xuyên ăn cơm cùng hắn, cùng nói chuyện phiếm, hệt như các cặp phu thê kiếp trước vậy.
Bạch Thanh Thanh vụng trộm nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm, trên mặt có thêm một tia đỏ hồng.
Đáng tiếc đối phương đã có lão bà.
Chẳng lẽ ta phải làm tiểu tình nhân?
Nhưng đối phương có tình cảm gì với ta không?
Vạn nhất hắn không thích ta thì phải làm sao bây giờ?
Trên mặt Bạch Thanh Thanh đột nhiên hiện lên vẻ phiền muộn.
Đúng lúc này, Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi hấp tấp đi đến, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, mặt đầy kinh hỉ: "Lâm Bắc Phàm, ta biết ngay ngươi ở chỗ này!"
Sau đó nàng ba bước thành hai đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, ngồi xuống.
"Tìm ta làm gì?" Lâm Bắc Phàm cũng không ngẩng đầu lên nói, đồ ăn trong miệng còn chưa ăn hết.
"Hồng Anh Thương của ta chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ gian khổ, cần trang bị ít linh phù hiệu quả tốt nhất của ngươi, cho nên ta dự định tới chỗ ngươi mua một ít." Huyết Sắc Vi nói.
Lâm Bắc Phàm vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, vội vàng dùng bữa, nói: "Muốn phù gì ta cũng có thể vẽ ra, đưa đủ tiền là được! Trước tiên nói rõ, linh phù của ta rất đắt, tham khảo huynh đệ Kim Bất Hoán là biết!"
"Giá của hắn ta có mấy người trả nổi?" Huyết Sắc Vi cười khổ: "Lâm Bắc Phàm, nể tình chúng ta từng là huynh đệ tỉ muội chung một chiến hào, kề vai chiến đấu hơn hai tháng, ngươi không thể dàn xếp, bán rẻ cho ta một chút sao?
"Kim đồng học cũng kề vai chiến đấu với ta hơn hai tháng, ta vẫn không giảm cho hắn ta một xu nào. Nếu bây giờ ta làm hỏng quy định, vậy chẳng phải sẽ biến thành hạng người gặp sắc quên bạn sao?" Từ ngữ của Lâm Bắc Phàm cực kỳ chấn động.
Bạch Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn hai người cãi nhau, trong lòng vụng trộm vui vẻ.
Ngươi có cái rắm quy củ!
Vốn là người thấy tiền sáng mắt!
Huyết Sắc Vi phiền muộn tới hỏng mất: "Ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng ta có thể lấy ra vài thứ đổi với ngươi. Mặc dù phù của ngươi đắt muốn chết, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại cực kì có tác dụng!
"Dễ nói, dễ nói!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, chỉ cần có tiền đương nhiên không thành vấn đề.