Lúc này, Phù Sư viện vô cùng náo nhiệt.
"Lớp trưởng, nghe nói chưa? Lâm Bắc Phàm tới làm phó viện trưởng Phù Sư viện chúng ta, hôm nay hắn sẽ đến dạy học cho chúng ta!" Một tên học sinh nhìn gầy yếu, thập phần hưng phấn nói với một tên thanh niên nhìn ổn trọng.
Thanh niên quần áo mộc mạc, ánh mắt tương đối chất phác này lại là đại biểu cho học sinh của Phù Sư viện, đồng thời cũng là lớp trưởng, Hứa Văn Tùng.
Năm nay 28 tuổi, là một phù sư Phàm Nhân lục giai.
Hứa Văn Tùng nhẹ gật đầu: "Đây là sự thực, hôm qua Lâm viện trưởng đã nói cho ta biết."
Mấy học sinh xung quanh lập tức vây lại, nói chuyện trời đất.
"Trước kia trình độ của Lâm Bắc Phàm cũng không chênh lệch quá nhiều so với mấy người chúng ta, thế nhưng về sau nghe viện trưởng nói hắn đốn ngộ, vì thế trình độ họa phù tăng trưởng cực lớn, chỉ gần hai tháng ngắn ngủi đã đạt đến Phàm Nhân lục giai. Về sau tiến vào Hải Thị Thận Lâu, lúc đi ra đã là phù sư Siêu Phàm!"
"Đúng vậy, cơ duyên trong Hải Thị Thận Lâu thật sự quá mê người. Ngươi xem năm người đi cùng Lâm Bắc Phàm là biết, bọn họ đều chiếm được lợi ích cực lớn. Tỷ như tiểu sư muội suốt ngày bám lấy Lâm Bắc Phàm, hiện tại cũng đã có được thực lực Siêu Phàm cửu giai, thật quá dọa người!"
"Còn có bốn người khác, kém nhất cũng đạt tới Phàm Nhân cửu giai, nghe nói trước đó nàng vốn chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, trình độ tu luyện không cần nói cũng được, ai có thể nghĩ tới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã phát sinh biến hóa lớn như vậy?"
"Vì cái gì đều là người, còn là đồng học với nhau, mà hắn lại ưu tú như vậy?"
"Vì cái gì cơ duyên không rơi xuống trên đầu ta?"
Đám người nói chuyện say sưa, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ.
Trong mắt lớp trưởng Hứa Văn Tùng cũng hiện lên một tia hâm mộ, nhưng rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh: "Thứ như kỳ ngộ rất khó nói, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi mãi mãi cũng không thuộc về ngươi, mọi người nên thoải mái tinh thần. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì cuối cùng Phù Sư viện chúng ta cũng xuất hiện một thiên tài, ở trong học viện, chúng ta cũng có thêm mấy phần sức mạnh!"
"Lớp trưởng nói rất đúng!"
"Thụ giáo!"
...
So sánh với các học viện khác, Phù Sư viện rất ít học sinh, cho nên bọn họ vô cùng đoàn kết, rất ít gây mâu thuẫn.
Chỉ với mấy người như vậy ngay cả lập một đội bóng cũng không đủ, còn có thể tranh giành thế nào?
Mãi tới khi sắp đến thời gian lên lớp, Lâm Bắc Phàm mới đi vào phòng học ngày trước.
Nhìn tình cảnh quen thuộc trong phòng học, cơ hồ không có gì thay đổi, trong lòng Lâm Bắc Phàm tràn ngập phiền muộn, hình như đã hơn bốn tháng ta không tới, kém chút quên ta còn là một học sinh.
Nhìn lại mấy khuôn mặt quen thuộc ngồi bên dưới, phát hiện thiếu mất mấy khuôn mặt.
Lại đếm nhân số, chưa tới mười người.
"Đám người Giang Phong, Thanh Lan đâu? Sao không đến?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Bọn hắn đều đã chuyển viện, đại bộ phận đều đi học ma pháp, cũng có người đi tu chân." Một học sinh trả lời.
Loại chuyện này bọn họ đã quá quen thuộc, ban đầu có rất nhiều đồng học cùng học linh phù với bọn họ, nhưng cuối cùng đều không chịu được buồn khổ, chính mình không kiên trì nổi nữa mà chạy tới học ma pháp.
So với ma pháp, vẽ phù thật sự là một chuyện rất buồn khổ.
Có thể kiên trì tiếp tục đều là người thực sự thích phù văn.
"Nói như vậy, hiện tại mọi người đã đến đông đủ?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
Lớp trưởng nói: "Còn thiếu một người!"
"Ai?"
"Là ta, Huyết Trường Không!"
Một giọng nói có chút hùng hậu truyền tới từ ngoài cửa.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy một lão đầu tử có mái tóc bạc phơ nhưng rất có tinh thần đi đến, sau đó lão tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy vở ghi ra.
Lâm Bắc Phàm có chút ngẩn người: "Lão nhân gia, có phải ngài đi nhầm lớp rồi không?"
"Không nhầm, ta tên Huyết Trường Không, chính là học sinh Phù Sư viện, không tin ngươi hỏi bọn họ."
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía lớp trưởng Hứa Văn Tùng, Hứa Văn Tùng gật nhẹ đầu.
Lâm Bắc Phàm xoắn xuýt: "Nhưng ngươi lớn tuổi như vậy, sao không ở nhà an dưỡng tuổi già, ngược lại tới đây học tập? Ngươi cũng biết quy củ của học viện, dường như điều này không thích hợp?"
Lão đầu tử lập tức khó chịu: "Lớn tuổi thì thế nào? Ta cho ngươi biết, có câu nói rất hay, 'người có chí không sợ lớn tuổi' 'tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm’, tuổi tác xưa nay không phải trở ngại của học tập, chỉ xem ngươi có chịu học hay không."
Lão đầu tử kiêu ngạo đứng lên: "Ba tháng trước, ta vẫn là một lão đầu tử bình thường, đột nhiên cảm thấy nhân sinh không thể lãng phí thời gian như thế, thế là ta đi học tập trồng linh thảo, trở thành một linh thực sư. Ta chăm chú học tập, bỏ ra một tháng thời gian, vượt qua học sinh cùng thời, trở thành một cửu giai linh thực sư. Linh thảo ta trồng, cho dù là lão sư cũng thua kém!"
"Đây là thật, lão gia tử này vô cùng lợi hại, chính vì vậy hắn ta mới được đặc cách vào học viện." Lớp trưởng giải thích.
Lão đầu tử tiếp tục kiêu ngạo: "Về sau ta cảm thấy linh thực không có tính khiêu chiến, thế là đổi sang luyện đan, trở thành một luyện đan sư. Cuối cùng ta cũng bỏ ra một tháng thời gian, vượt qua tất cả học sinh cùng thời, trở thành một cửu giai luyện đan sư! Bàn về đan dược Phàm Nhân Cảnh, ta luyện còn tốt hơn lão sư của ta."
"Đây cũng là thật, lão gia tử không nói sai." Lớp trưởng lại gật đầu, bổ sung nói: "Một tháng trước lão gia tử đã tiến vào Phù Sư viện chúng ta, trở thành một phù sư. Lão gia tử không hổ là thiên tài phương diện học tập, bỏ ra một tháng thời gian đã vượt qua chúng ta, chỉ sợ ngoại trừ Lâm viện trưởng, không người nào là đối thủ của hắn."
Lâm Bắc Phàm hít sâu một hơi, lão đầu tử này thật biết giày vò.
Ba tháng đổi ba chức nghiệp, hết lần này tới lần khác mỗi một chức nghiệp đều chơi ra trình độ, lão nhân gia thật đúng là thâm tàng bất lộ.
Lâm Bắc Phàm sử dụng thần thông Tra Thiên Quan Địa, phát hiện lão già này thật sự thâm tàng bất lộ.
Lão gia tử dương dương đắc ý: "Hiện tại ta đã là một cửu giai phù sư, cảm thấy phù văn cũng không có bao nhiêu khiêu chiến, cho nên ta dự định đánh bại ngươi, sau đó chuyển sang tu học chức nghiệp hệ chiến đấu."
"Khẩu khí thật lớn, ngươi dự định so thế nào?"
"Đương nhiên so họa phù, chúng ta bắt đầu vẽ từ nhất giai linh phù lên, lập kế hoạch là cửu giai, so từng giai một xem ai vẽ xuất sắc hơn." Lão gia tử đưa ra đề nghị.
"Không thành vấn đề!" Lâm Bắc Phàm sảng khoái đáp ứng.
Trong lòng lão gia tử có thêm mấy phần kích động, chỉ cần đánh bại tên tiểu tử trước mắt này, hắn ta có thể chuyển tu chức nghiệp chiến đấu.
Hắn ta chờ đợi ngày này đã hơn 80 năm.
Từ một tên thiếu niên xuân sắc, đợi đến khi trở thành một lão đầu tử mái tóc trắng xóa!
Từ một người cô đơn đợi đến khi con cháu đầy đàn!
Năm tháng lâu dài biết bao!