Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cứ vậy dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, đám manh oa chìm trong mộng bức, trận chiến này Nhân tộc bại với tốc độ nhanh chưa từng có.
Khi có động tĩnh gì, Lâm Bắc Phàm lập tức dẫn manh oa chuồn mất.
Lúc này, đã qua hơn hai tháng kể từ khi thiên ma xâm lấn, Diệp Thiên Đế, Viêm đế bỏ ra hai tháng cuối cùng cũng hấp thu xong thu hoạch từ trận chiến kia, thực lực tăng tiến thêm một tầng.
Trong lúc rảnh rỗi, mấy bằng hữu hẹn nhau ra ngoài hít thở không khí, nói chuyện trời đất.
Sợ bị người khác nhận ra tới quấy rầy, bọn họ ngụy trang tới chỗ hẹn, sau đó tùy ý tìm một quán trà.
Gọi một bình trà xanh cùng với mấy món ăn vặt, thế là tùy ý bắt đầu ăn.
Đối với thần ma như bọn họ mà nói, ăn uống đã không còn quan trọng, dù không ăn không uống cả một đời cũng không thành vấn đề, cái bọn họ cần bây giờ chỉ là một loại tư tưởng, trải nghiệm dung nhập vào bầu không khí phàm trần.
"Diệp huynh, mới hai tháng không gặp, thực lực ngươi đã càng thêm cao thâm khó lường, chỉ sợ không bao lâu nữa là có thể đột phá!" Viêm đế Tiêu Viêm hâm mộ nói: "Hồng trần thành tiên, căn cơ của loại phương pháp tu luyện này đúng thật thâm hậu! Nghe nói hai vị đại đế đến từ cùng thế giới với ngươi bây giờ đã là nhị giai thần ma."
"Tiêu huynh, nếu như ngươi muốn trở thành Hồng Trần Tiên thì có thể tới tìm Lâm huynh, cam đoan hắn có thể giúp ngươi!" Diệp Thiên Đế cười.
Tiêu Viêm khoát tay lia lịa: "Không, như thế quá mệt mỏi, ta còn không dám khẳng định có thể sống qua vài chục vạn năm hay không, cũng không dám khẳng định sau khi trải qua vài chục vạn năm đó ta có còn là bản thân lúc đầu không!"
"Không phải ai cũng kiên trì như Diệp huynh!" Tu La thần Đường Tam cười, chạm cốc với Viêm đế.
"Ở im trong một nơi vài chục vạn năm, ta sẽ phát điên mất!" Lý Tiêu Dao bắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ nói.
"Mỗi người đều có đạo riêng của bản thân, đạo của người khác nhiều nhất chỉ có thể tham khảo!" Bức vương Trần Bắc Huyền nói, bây giờ hắn đã là một tiên nhân hàng thật giá thật, toàn thân tiên linh dào dạt, phiêu miểu xuất trần, bức khí mười phần.
"Vì sao không thấy Lâm huynh đâu?" Trương Tiểu Phàm hỏi.
"Trước đó ta có tìm hắn, kết quả hắn nói bây giờ đang bận chơi trò chơi, không thèm đếm xỉa tới chúng ta!" Diệp Thiên Đế dở khóc dở cười: "Hắn nói bồi mấy đại lão gia như chúng ta còn không bằng chơi trò chơi cho thống khoái!"
Mấy người khác cũng dở khóc dở cười.
Phân lượng của mấy người bọn họ cộng lại so ra còn kém hơn trò chơi.
"Mặc kệ hắn, chúng ta tán gẫu của chúng ta!"
Thế là mấy người cứ vậy nói chuyện với nhau.
Nói về lý giải với đạo của bản thân, hoặc là đùa giỡn một chút, than thở việc nhà.
Dù đã trở thành thần ma cao cao tại thượng, bọn họ vẫn cần có bằng hữu, nhất là loại bằng hữu một đường làm bạn tới nay, tình hữu nghị thuần túy, càng thêm trân quý lẫn nhau.
Bởi vì trên đường cầu đạo quá cô độc cay đắng.
Có bằng hữu ở bên sẽ không tịch mịch.
Đúng lúc này, đối diện bọn họ có một người bỗng nhiên mở miệng: "Các ngươi đã nghe nói chưa, Diệp Thiên Đế bị một con mèo con giết!"
"Phụt!" Diệp Thiên Đế phun trà đang uống ra.
Mấy người khác đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên Đế, dừng đũa đang gắp đồ lại, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ thấy bên kia cũng có người tò mò, vội vàng truy vấn, "Làm sao mà Diệp Thiên Đế lại bị giết? Hắn cường đại như vậy, ngưu bức như vậy, làm sao lại bị một con mèo con giết được?"
Diệp Thiên Đế đang nghe lén khẽ gật đầu.
Ta đường đường là Diệp Thiên Đế, cường giả thần ma, làm sao có thể chết dưới móng một con mèo con?
Chuyện này vừa nghe đã thấy vô cùng không hợp lý, vô cùng phi lý.
"Nhất định là có người bịa đặt, ta rõ ràng đang chỗ này, làm sao lại chết? Huống chi lại còn chết dưới móng một con mèo, quả thực là lời nói vô căn cứ, chư vị đừng coi là thật!" Diệp Thiên Đế cười nói, giải thích với đám người.
Mấy người khác đều gật đầu một cái, chỉ coi như là lời đàm tiếu.
Lúc này, chỉ nghe người kia vỗ bàn đứng dậy: "Sao lại không có khả năng! Diệp Thiên Đế kia hàng ngày đều đi tìm đường chết, còn hơn cả tổ bốn người tìm đường chết, quá bỉ ổi, giống như một tên sỏa bức, đến ta nhìn cũng phải thấy tiếc thay hắn!"
Diệp Thiên Đế lập tức mất bình tĩnh.
Ta đi tìm đường chết lúc nào?
Ta rõ ràng chỉ ở nhà hảo hảo tu luyện, làm sao có thể đi tìm đường chết?
Nhất định là nói xấu!
Đúng, không sai, nhất định là vậy!
Mấy người khác cười ha ha.
Viêm đế nháy mắt ra hiệu: "Lần đầu tiên ta nghe nói Diệp Thiên Đế hàng ngày đi tìm đường chết, vừa vô sỉ vừa sỏa bức, ha ha ... Thực sự là rất thú vị! Không được, cười chết ta!"
Diệp Thiên Đế thẹn quá hoá giận: "Đây tuyệt đối là tin đồn, làm sao ta có khả năng là dạng người này được? Cười cười cười, cười cái gì mà cười? Nói không chừng các ngươi cũng giống như ta!"
Viêm đế ôm bụng cười to: "Tuyệt đối không có khả năng, ta là người chính trực trong sạch như vậy, làm sao có thể giống Diệp huynh?"
Lúc này, chỉ nghe đối diện có người nói tiếp: "Viêm đế kia cũng không phải thứ gì tốt, thế mà lại ở trước mặt người khác làm điệu làm bộ, nào là vặn eo lắc mông, còn hôn gió với nam nhân, ta nhìn mà chán ghét!"
"Không sai, nhảy thực sự quá tao, lại còn giả vờ đáng yêu, ta nhìn mà ... Hận không thể tự chọc mù hai mắt!"
"Thật khó chịu, sao thế gian lại có một tên kỳ hoa như vậy?"
...
"Khụ khụ ..." Viêm đế sốc, khuôn mặt anh tuấn kìm nén đến đỏ bừng, đó là bị tức giận.
Ta làm điệu làm bộ lúc nào?
Ta vặn eo lắc mông lúc nào?
Ta hôn gió nam nhân lúc nào?
Khỏi nói tới làm, chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy buồn nôn.
"Lại dám nói xấu ta, ta đi tìm bọn họ tính sổ!" Viêm đế nộ khí đằng đằng đứng dậy.
"Tiêu huynh đừng tức giận, mau ngồi xuống! Người ta chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi là cao thủ thần ma cần gì phải so đo với người khác? Ngồi xuống, bình tĩnh!" Diệp Thiên Đế nhịn cười an ủi, trong lòng thấy cân bằng.
Vừa rồi ngươi còn chê cười ta, bây giờ ta cười chết ngươi!
"Hừ!" Viêm đế tức giận ngồi xuống, sắc mặt vẫn đen kịt.
"Không nên tức giận, tức giận vì mấy chuyện nhỏ này là không đáng!" Tu La thần Đường Tam nhịn cười nói: "Chỉ là không ngờ Tiêu huynh đệ ngươi lại chơi đến cuồng dã như vậy, bên dưới khuôn mặt quang minh lỗi lạc lại ẩn giấu trái tim như vậy, không động thì thôi, vừa động đã tao khắp thiên hạ, tại hạ bội phục!"
"Đường Tam, ngươi đừng đắc ý, nói không chừng sau đó là ngươi đấy, cố mà chịu đựng!" Viêm đế tức giận nói.
"Tuyệt đối không thể! Ta trong sạch! Bởi vì trong lòng ta chỉ có Tiểu Vũ, ta là một lão công tốt, tuyệt đối sẽ không đi làm mấy chuyện loạn thất bát tao thế kia!" Tu La thần Đường Tam vẻ mặt chính khí nói.
Lúc này, bên kia có tiếng nói chuyện truyền đến: "Đã nghe nói chưa, Tu La thần Đường Tam bị Tiểu Vũ cầm đao đâm chết!"
"Cái gì?!" Đường Tam chấn kinh đứng lên.
Bên kia lại có tiếng nói chuyện truyền đến: "Về sau Tiểu Vũ bị Son Goku nổi điên giết chết!"
"Tiểu Vũ chết!?" Đường Tam gần như muốn ngất đi.