Huyết Trường Không lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Hiện tại ta có thể không so nữa không?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Sao lại như thế? Vừa rồi ngươi nói ngươi vừa vẽ ra ta chắc chắn không còn hi vọng, chứng minh lão gia tử ngươi kỹ nghệ cao siêu, tuyệt đối là một lão phù sư siêu quần bạt tụy, hiện tại mọi người chúng ta đều đang cực kì chờ mong đây!"
Huyết Trường Không: "..."
Xem cái miệng của ta, sao lại nói ra những lời như thế?
Hiện tại hắn ta thật sự hận không thể tát miệng mình!
"Thế nhưng hiện tại ta nhớ ra dường như trong nhà có việc, có thể ta phải xin lỗi không tiếp được." Lão gia tử lại tìm một cái cớ.
Lâm Bắc Phàm khoác tay hắn ta, nói: "Trong nhà có việc, việc lớn cỡ nào? Có lớn cỡ nào cũng không thể để lão gia tử ngươi phải vất vả, hài tử thật sự quá bất hiếu, chúng ta không cần phải để ý đến bọn hắn, so tiếp đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian!"
Huyết Trường Không: "Thế nhưng hiện tại ta lớn tuổi, thân thể có chút không dễ chịu." Lão gia tử đủ trí lắm mưu, một kế không thành lại tính ra kế thứ hai, đơn giản chính là một lão hồ ly.
Lâm Bắc Phàm lấy một tấm linh phù ra, bộp một tiếng dán lên trên thân lão gia tử.
Lão gia tử chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, hữu lực thoải mái, thậm chí có thể nói là thoải mái chết đi được.
"Lão gia tử, vừa rồi có thoải mái không??"
"Thoải mái!" Lão gia tử thốt ra, sau đó lập tức biết chuyện xấu.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Vừa rồi ta cho ngươi sử dụng Thánh Quang Phù, khử trừ tất cả ảnh hưởng trái chiều trên người ngươi. Cho nên hiện tại cho dù là trạng thái thân thể hay trạng thái tinh thần của ngươi đều đạt tới đỉnh phong, mời bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!"
Lúc này, Huyết Trường Không hết cách viện cớ.
Sao tên ranh con này lại âm hiểm như thế, ngay cả Thánh Quang Phù cũng móc ra.
Lão gia tử muốn khóc, nhưng không có nước mắt.
Hắn ta run run rẩy rẩy móc linh bút và da thú từ trong ngực ra, sau đó bày da thú chỉnh tề trên mặt bàn, cầm lấy linh bút ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị vẽ bùa.
Tên ranh con trước mắt thực lực quá mạnh mẽ, hắn ta nhất định phải sử dụng ra mười hai phần công lực.
Hi vọng lão thiên gia phù hộ, phát huy vượt trình độ.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm gào to một tiếng: "Tất cả mọi người mau tới nhìn kỹ, khiêm tốn học tập lão gia tử, xem linh phù hắn vẽ ra vượt trội hơn ta như thế nào!"
Lão gia tử tức giận đến mức muốn cầm linh bút trong tay nhét vào trong miệng Lâm Bắc Phàm.
Cuối cùng, lão gia tử động.
Tựa như một đại sư thư pháp, hắn ta vung mực như mưa, lưu loát như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Khớp tay vô cùng linh hoạt, thân thể già nua cũng không hạn chế hành động của hắn ta chút nào.
Rốt cục bỏ ra năm giây, giải quyết xong công việc.
Nhất giai linh phù Chiếu Minh Phù, thành!
Đám người vây xem lên tiếng kinh hô.
"Lão gia tử thật lợi hại, chỉ dùng năm giây đã vẽ xong Chiếu Minh Phù!"
"Mà lại nước chảy mây trôi, không ngừng một chút!"
"Vẽ thật tuyệt, chỉ sợ suốt đời này ta cũng không đạt tới trình độ như vậy!"
"Không hổ là học bá lão gia gia!"
Lão gia tử đắc chí, đây chính là thực lực của ta.
Nhưng, khi Lâm Bắc Phàm đặt linh phù của mình xuống, so sánh với linh phù của hắn ta, lập tức phát hiện linh phù của lão gia tử xấu xí vô cùng.
"Xiêu xiêu vẹo vẹo, phân bố không đều, đây quả thật là phù lão gia tử vẽ ra?"
"Ta cảm thấy rất có thể vừa rồi mắt ta bị mù, cho nên nảy sinh ảo giác!"
"So với lão sư, tấm phù này thật sự quá xấu!"
"Cảm giác dúm dó hệt như nhặt ra từ đống rác, không muốn đụng vào!"
"Cũng không thể nói như vậy, chí ít nó còn có tác dụng!"
Huyết Trường Không: "..."
Nghe đám người nghị luận, hắn ta chỉ cảm thấy ngực mình bị thọc mấy đao.
Trước kia khi hắn ta so tài, người nào người nấy cũng đều khen hắn ta càng già càng dẻo dai, học thức uyên bác, năng lực xuất chúng, thiên phú không thua kém thiên kiêu...
Nhưng bây giờ, thế mà hắn ta lại bị ghét bỏ, nói hắn ta vẽ xấu như rác rưởi...
Điều này khiến hắn ta không thể tiếp nhận!
Ta thừa nhận, có thể ta vẽ kém tên ranh con này, nhưng ít ra cũng có thể tính là nhìn được, đúng không?
Không nói có thể đạt tới 100 điểm, cũng có thể đạt tới 90 điểm chứ?
Nếu không sao ta có can đảm khiêu chiến lão sư?
Kết quả, hắn ta cúi đầu xem xét, phát hiện linh phù của mình thật sự khó coi.
Đây thật là ta vẽ ra sao?
Cảm giác không chênh lệch bao nhiêu so với bình thường, nhưng sao hiện tại lại xấu như vậy?
Lão gia tử lâm vào trạng thái tự hoài nghi bản thân.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, bất kỳ đồ vật gì cũng sợ so sánh, thứ ban đầu nhìn cũng không tệ lắm, gặp phải một thứ càng xinh đẹp hơn, tất nhiên sẽ bị hạ thấp xuống.
"Lão gia tử, ngươi cảm thấy ván này thế nào? Ai thắng ai thua?" Lâm Bắc Phàm cười ha hả hỏi nói.
"Ngươi... Ngươi thắng!" Lão gia tử đỏ mặt, lúng túng nói.
Hắn ta muốn vô sỉ phủ nhận, nhưng người ở chỗ này đều là người trong nghề, hắn ta có phủ nhận cũng không có ích lợi gì.
Lại nói, hệ thống cũng không nhận!
"Tốt, vậy chúng ta bắt đầu ván kế tiếp đi." Lâm Bắc Phàm thu dọn bàn, lại để một tấm da thú mới lên bàn, nói: "Trong nhất giai linh phù còn có mấy loại, mỗi loại chúng ta vẽ một lần đi.
"Được, ta cũng không tin mỗi một loại linh phù ngươi đều có thể vẽ tốt như vậy!" Lão gia tử trọng chỉnh lại ý chí chiến đấu.
Sau đó, lão gia tử một đường bị treo lên đánh.
Nhất giai linh phù!
Nhị giai linh phù!
Tam giai linh phù!
Thẳng đến cửu giai linh phù, mỗi một tấm linh phù của Lâm Bắc Phàm đều đạt tới cấp bậc hoàn mỹ, một chút tì vết cũng không có, khiến mọi người nhìn mà than thở.
Nhưng lão gia tử lại không được
Trước tam giai linh phù, lão ta còn có thể bảo trì tiêu chuẩn tương đối cao, vẽ ra linh phù 90 điểm trở lên.
Nhưng sau tứ giai linh phù, tiêu chuẩn liền giảm xuống, chỉ có thể vẽ ra linh phù 80 điểm trở lên.
Đến sau thất giai linh phù, tiêu chuẩn lại một lần nữa hạ xuống, chỉ có thể vẽ ra linh phù 70 điểm trở lên.
Đến cửu giai linh phù, trình độ lại giảm, chỉ có thể vẽ ra linh phù 60 điểm trở lên, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, kém một chút tuyệt không thể thành công.
Sau khi vẽ hàng trăm tấm linh phù, Lâm Bắc Phàm tinh thần sáng láng, không có chút dị thường gì.
Nhưng lão gia tử lại không được, toàn thân hư thoát, tinh thần uể oải, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, nhìn lung lay sắp đổ, hệt như lão đầu gần chết đến nơi.
Không có cách nào, vẽ linh phù vốn là việc tiêu hao tinh thần lực, vẽ hàng trăm tấm, dù là lão gia tử cũng không chịu được.
Hắn ta không nghĩ tới, chỉ một trận tỷ thí nho nhỏ vậy mà lại tiếp diễn lâu như vậy.
Vốn cho rằng sau khi vẽ mười mấy tấm linh phù, đối phương nên nhận thua.
Kết quả là rank đồng gặp phải vương giả, đối phương mạnh mẽ vô cùng, toàn bộ hành trình hắn ta bị treo lên đánh, không có một cơ hội thắng lợi.
Kiêu ngạo của lão gia tử bị đả kích không còn chút gì!
Trái tim vừa mới toả sáng sinh cơ kia trở nên lanh lẽo, khó chịu, muốn khóc!
"Lão gia tử còn muốn so sao? Ta vô cùng vui lòng cống hiến sức lực!" Lâm Bắc Phàm lấy ra Thánh Quang Phù.