Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng cho dù Hạo Thiên thượng đế bỏ ra bao nhiêu vốn gốc cũng vô dụng.
Bởi vì Lâm Bắc Phàm đã lưu lại một cái hố đen trên thân Lý Trường Sinh, hút vào bao nhiêu thứ cuối cùng đều bị thải đi, chỉ có thể tốn công vô ích.
Chuyện của Hạo Thiên thượng đế tạm thời mặc kệ.
Lúc này thế giới linh khí khôi phục tương đối bình lặng, tất cả mọi người đều vội vàng tu luyện không để tâm tới việc khác.
Thần Nam đã tới thế giới linh khí khôi phục hơn mấy năm cũng vậy.
Mặc dù lúc mới tới hắn vẫn là một tiểu bạch, nhưng được đạo sĩ bất lương chiếu cố lại thêm có được cơ duyên ở thế giới linh khí khôi phục, hắn đã tu luyện thần tốc, bây giờ đã trở thành một chí tôn.
Tốc độ tu luyện này trong quá khứ hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn rất vừa lòng thỏa ý.
"Nếu như phụ thân và Hinh nhi nhìn thấy ta như thế này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng!"
Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là tiếp tục tu luyện, sớm ngày tu luyện tới chí tôn đỉnh phong, như vậy là có thể trở về đoàn tụ với mọi người trong nhà, nói với bọn họ rằng bản thân có năng lực bảo vệ bọn họ.
"Còn có Thiên Đạo..." Thần Nam lẩm bẩm nói: "Lúc ta trở về, ta sẽ thanh toán tất cả ân oán!"
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm cố gắng tu luyện.
Nhưng một ngày kia, hắn nghe thấy một tiếng gọi, giống như phát ra từ trong lòng.
"Nhi tử của ta... Mau trở về!"
Tuy không nghe rõ, nhưng giọng nói này hết sức quen thuộc.
Thân thể Thần Nam chấn động: "Phụ thân! Đây là giọng của phụ thân! Phụ thân đang gọi ta, chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
Tâm tư Thần Nam xoay chuyển rất nhanh.
Nhớ tới chuyện hắn từ chết thành sống, nhớ tới vạn mộ, nhớ tới Thiên Đạo tà ác...
Thần Nam cảm thấy giống như có chuyện lớn gì sắp xảy ra.
Thế là hắn không lo giữ lễ tiết gì nữa, lao ra tìm đạo sĩ bất lương, giọng nói lo lắng: "Đại nhân... Không xong rồi!"
"Nói gì thế? Lại dám nói ta không xong... Phi phi phi!" Đạo sĩ bất lương có chút không vui.
"Không phải đại nhân, là thế giới của ta... Thế giới của ta có khả năng đã xảy ra chuyện bất trắc!" Thần Nam lo lắng nói: "Vừa rồi ta nhận được lời gọi của phụ thân, hắn bảo ta mau chóng trở về! Ta nghi ngờ thế giới của ta sắp có biến!"
"Thế mà có thể vượt qua thế giới, truyền giọng tới chỗ ngươi, có thể thấy phụ thân ngươi thủ đoạn phi phàm!" Đạo sĩ bất lương nói.
Phải biết đó chỉ là một thế giới trung thiên, bên trong không có khả năng sinh ra thần ma, căng hết cỡ cũng chỉ có chí tôn, nhưng một chí tôn muốn vượt giới truyền tin tức đi là rất khó.
Càng khỏi nói còn phải giấu giếm Thiên Đạo, đã khó càng thêm khó.
Nhưng phụ thân Thần Nam lại có thể làm được, thật khiến người ta bội phục.
"Ngươi bây giờ muốn thế nào?" Đạo sĩ bất lương hỏi.
"Lập tức trở lại!" Thần Nam cung kính cúi đầu: "Xin nhờ đại nhân!"
Đạo sĩ bất lương vươn tay: "Nhưng thế giới của ngươi đã bị Thiên Đạo che giấu, ta cũng không biết làm thế nào để trở về."
"Phụ thân gửi tin cho ta, có thể thuận theo tin tức này tìm trở về!" Thần Nam đứng trước tuyệt cảnh nghĩ ngợi rất nhanh.
"Ngươi nói rất đúng, nhưng ta không có thần thông trên phương diện này, không có cách nào tìm trở về!" Đạo sĩ bất lương nói.
"Đại nhân, vậy ta nên làm gì?" Thần Nam vô cùng lo lắng.
Hắn hiểu phụ thân của mình, nếu không có chuyện gì sẽ không gọi hắn trở về như vậy.
Hơn vạn năm trôi qua, cũng chỉ có hôm nay là nhận được tin tức của hắn, nhất định là đang trong tình huống bất đắc dĩ.
Cho nên bây giờ hắn nhất định phải trở về, không thể tiếp tục tiếc nuối.
"Thôi, ngươi đi theo ta, ta không làm được nhưng có người làm được! Lần này vì ngươi mà ta thiếu một nhân tình, về sau nếu ngươi không làm việc cho ta thật tốt, ta sẽ không tha cho ngươi!" Đạo sĩ bất lương đau lòng nói.
"Đa tạ đại nhân!" Thần Nam mừng rỡ.
Đạo sĩ bất lương dẫn Thần Nam đi tới nhà Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại khôi phục cuộc sống vuốt gấu trúc hàng ngày, bộ dáng cười híp mắt vô cùng sung sướng. Mà gấu trúc đang ghé vào chân Lâm Bắc Phàm ngủ, hết sức thoải mái.
Ngoan Nhân Nữ Đế an vị bên cạnh Lâm Bắc Phàm, không nói một lời, vô cùng yên tĩnh.
Có đôi khi ánh mắt thất thần như chìm trong hồi ức, tràn ngập ôn nhu.
Lúc này vừa lúc đạo sĩ bất lương đến, kết quả trông thấy nữ đế thiếu chút nữa đã quỳ xuống, muốn quay người chạy mất.
"Đoạn Đức, nếu đã tới rồi sao lại vội đi, tới đây ngồi một chút!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Không dám, ta nhớ ra ta còn có việc, quấy rầy rồi!" Đạo sĩ bất lương nơm nớp lo sợ nói.
"Đại nhân!" Thần Nam ở sau đẩy hắn, lắc đầu.
"Thôi được, quả thực ta tới tìm ngươi có việc!" Đạo sĩ bất lương lại quay đầu trở về, cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận Ngoan Nhân đại đế.
"Ngồi đi!" Lâm Bắc Phàm chỉ tay, vị trí vừa vặn là đối diện nữ đế.
"Chuyện này... Ta không ngồi, nói xong ta liền đi!" Đạo sĩ bất lương nói, hắn vụng trộm nhìn nữ đế một cái, toàn thân mất tự nhiên.
Lúc trước hắn đã từng đào qua mộ phần của nữ đế, hơn nữa còn không chỉ một ngôi mộ, cho nên bây giờ gặp nữ đế trong lòng có chút áy náy, sợ nàng bỗng nhiên bùng nổ tìm hắn thanh toán nợ cũ, hắn không đánh nổi nữ đế.
Hắn thầm cười khổ, sao Ngoan Nhân Nữ Đế lại ở chỗ này?
Sớm biết vậy đã không tự chui đầu vào lưới.
"Ngồi đi, ta còn có thể ăn ngươi hay sao?" Lâm Bắc Phàm thiện giải nhân ý nói, không biết là không quan tâm hay là cố ý.
"Được, ta chỉ ngồi một hồi, lập tức đi ngay!" Đạo sĩ bất lương chậm rãi ngồi xuống, như ngồi trên bàn chông.
Lúc này Ngoan Nhân Nữ Đế mặt không thay đổi nhìn qua, đạo sĩ bất lương cảm thấy lạnh gáy, giống như đầu đã đổi nhà.
Sau đó lại dời mắt đi, đạo sĩ bất lương vụng trộm thở ra một hơi.
Về phần Thần Nam, hắn đang đứng sau lưng đạo sĩ bất lương.
Mặc dù trong lòng nóng nảy nhưng chỉ có thể chờ đạo sĩ mở miệng, nếu không chính là không tôn kính.
"Cộng chủ, lần này ta đến vì Thần Nam!" Đạo sĩ bất lương lời ít ý nhiều nói rõ mọi chuyện.
"Mong cộng chủ thành toàn!" Thần Nam cung kính cúi đầu.
"Việc nhỏ!" Lâm Bắc Phàm sử dụng thần thông tìm hiểu ngược thời gian, thông qua truyền âm Thần Nam tiếp thu được, tìm tới thế giới Thần Mộ.
"May mà ngươi tới sớm, nếu không thế giới của ngươi có khả năng đã tiếp tục ẩn núp rồi." Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Cộng chủ, xin ngươi mau chóng đưa ta về, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!" Thần Nam vội la lên.
"Không cần gấp gáp, thế giới kia đã bị ta định vị ra, không thể che giấu tiếp, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào. Ngươi cảm thấy chỉ bằng thực lực của ngươi bây giờ, trở về có tác dụng gì không?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Cộng chủ, ngươi có ý gì?" Thần Nam sững sờ.
"Ý của ta là thế giới của ngươi còn chưa tới trình độ cùng đường bí lối, đồ thiên chi chiến vừa mới bắt đầu, ngươi bây giờ vẫn còn một chút thời gian, sao không làm chút chuẩn bị?" Lâm Bắc Phàm cười ha ha.