Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Đại chiến bùng nổ, thiên địa tan nát!
Mấy trăm vị chí tôn ác chiến với Thiên Đạo tà ác, gần như đánh sập cả bầu trời.
Một bên khác, ở không gian chi môn vẫn có đại quân đang liên tục không ngừng tràn vào, thực lực của bọn họ so ra thì kém hơn đội quân trước đó, nhưng sự gia nhập của bọn họ cũng cung cấp không ít lực lượng cho trận đại chiến này.
Đám người Độc Cô đại thần, Thần Chiến, Nhân Vương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thế đánh Thiên Đạo không chút cản trở như vậy, mấy trăm vị cao thủ thiên cấp đồng thời xuất thủ, quần ẩu một Thiên Đạo.
Mỗi người đều buông thả, mỗi người đều hưng phấn, hung hãn không sợ chết.
Giống như Thiên Đạo đã trở thành đồ ăn trong mâm bọn họ.
So sánh với đám tiên thần thấy chết không sờn bọn họ mang đến, có hơi giống chuyện tiếu lâm.
"Đám người này thật hung mãnh, không biết là đến từ chỗ nào?"
"Đây là người do Thần Nam dẫn tới, sau này nhất định phải hỏi rõ hắn!"
"Chúng ta còn cần xuất thủ hay không?"
"Hẳn là không cần, mấy trăm vị cao thủ thiên cấp với hơn mười vị cao thủ cấp nghịch thiên ở đây, sao mà không diệt được Thiên Đạo!"
"Nói như vậy tức là chúng ta không cần chết?"
"Chúng ta đây là... Nằm thắng?"
...
Độc Cô đại thần thét dài một tiếng, cầm "độc cô" trong tay xông vào trận chiến: "Đánh bại Thiên Đạo tà ác vốn chính là việc chúng ta phải làm! Ta không muốn làm người đứng xem, trận đại chiến này chúng ta phải làm chủ lực mới đúng! Độc Cô ta đến đây!"
"Không sai, nhi tử ta đang ở phía trước, ta không thể tụt lại đằng sau!" Thần Chiến cũng xông vào trong trận chiến, cùng nhi tử đồng lòng tiến lên.
"Hôm nay Ma chủ ta muốn thí thiên!" Ma chủ hét lớn, vọt vào theo.
Ngay sau đó là Nhân Vương, Quỷ Vương, Thất Tuyệt Nữ vân vân, tất cả đều xông vào trong trận chiến.
Các tiên thần khác cũng không muốn tụt lại phía sau.
Diệt Thiên Đạo tà ác vốn chính là việc bọn họ cần làm, sao có thể để người ngoại lai đoạt đi được, nếu mấy người ngoại lai kia làm được chuyện mà bọn họ không làm được thì chẳng phải mất mặt lắm sao?
Bọn họ rất kiêu ngạo, không muốn tiếp nhận chuyện như vậy.
Cho nên bọn họ xông lên trước nhất, thậm chí còn hung ác hơn, không sợ chết hơn đám người của thế giới linh khí khôi phục.
Thiên Đạo tà ác bị nhiều lực lượng vây công như vậy, thực lực từ từ yếu đi.
Ở thế giới linh khí khôi phục, rất nhiều người đang chăm chú quan sát trận chiến này.
Người sở hữu hệ thống livestream A Huy livestream trận đồ thiên đại chiến nào vào trong hư giới.
Tiểu Na Tra nằm sấp trên bàn, hai chân kiễng thật cao, hai tay nâng đầu to, ngạo kiều nói: "Thật nhàm chán, nếu để cho ta xuất thủ, Thiên Đạo kia không đến một đòn đã bị ta diệt rồi!"
"Đúng đúng đúng, ngươi rất mạnh!" Lâm Bắc Phàm chọc đao: "Nhưng cho đến giờ ngươi vẫn chưa tìm được kẻ giả mạo mình!"
Na Tra: "..."
Na Tra đau lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định hắn là một con chuột rất biết cách trốn, ta tìm khắp thế giới linh khí khôi phục mà vẫn không tìm được! Đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ đánh hắn đến mức cả cứt cũng không phọt ra được!"
...
Người sở hữu hệ thống đóng vai Diễm Linh Cơ (Tần Sảng) đang xem trực tiếp cái, lẩm bẩm nói: "Ai đang mắng ta sau lưng?"
"Làm sao vậy, Linh Cơ?" Diệp Khuynh Thành quan tâm hỏi.
Diễm Linh Cơ (Tần Sảng) mở to đôi mắt vô tội, ngọt ngào nói: "Khuynh Thành tỷ tỷ, có thể ta bị cảm lạnh rồi, nghỉ ngơi một lát là khỏe, không cần lo lắng!"
"Ngươi là tu luyện giả rồi mà còn cảm lạnh?" Diệp Khuynh Thành lấy tay vuốt trán Diễm Linh Cơ (Tần Sảng).
Sắc mặt Diễm Linh Cơ (Tần Sảng) nhanh chóng đỏ lên, sau đó chỉ nghe phụt một tiếng, hai dòng máu mũi nóng bỏng phun ra từ trong lỗ mũi hắn.
"Lại phun máu mũi, ngươi thực sự là..."
Hai người luống cuống tay chân.
...
Hạo Thiên thượng đế và học trò bảo bối Lý Trường Sinh của hắn vụng trộm tới hư giới quan sát.
Đây là lần đầu tiên Lý Trường Sinh nhìn thấy đại chiến như thế, hắn nhìn mà than thở, say mê trông ngóng: "Sư tôn, khi nào ta mới có thể tham gia đồ thiên chi chiến chấn động thế gian này?"
Thiết lập nhân vật của hắn là nhân vật chính trời sinh, sinh ra đã ở ngay dưới ánh đèn, chiến trường trang bức cả thế gian đều chú ý như thế này nhất định được lập ra vì hắn.
Nhưng bây giờ hắn không thể trang bức, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
"Tới khi ngươi trở thành chí tôn là có thể tham dự!" Hạo Thiên thượng đế nói.
Lý Trường Sinh càng thêm đau lòng.
Bây giờ hắn có được tiên pháp tu luyện thẳng tới Đại La Kim Tiên, còn có tiên trân linh tàng sư tôn ban cho mà cũng mới chỉ tu luyện tới Phàm Nhân tam giai mà thôi, muốn tới chí tôn phải đợi tới tháng năm nào đây?
Nghĩ tới một vấn đề, Lý Trường Sinh vội hỏi: "Đúng rồi, sư tôn, vì sao ngươi không để ta bại lộ thân phận, không cho ta tiếp xúc với những người khác, bảo ta điệu thấp tu luyện, sống như vậy... Quá cẩu thả!"
Hắn chính là nhân vật chính trời sinh, vừa tu luyện đã gây ra tử khí đông lai ba vạn dặm, thân mang thể chất vô thượng cấm kỵ, được một vị đại lão thần bí thu làm đồ đệ, truyền thụ tiên pháp vô thượng...
Điều kiện tốt như vậy mà lại không đi trang bức, làm vậy có khác gì cá ướp muối* đâu?
*Ý chỉ lười biếng
Không trang bức thì có xứng đáng với thiết lập nhân vật chính không?
Sắc mặt Hạo Thiên thượng đế có chút mất tự nhiên.... .
Sở dĩ hắn bảo Lý Trường Sinh làm như vậy tất nhiên là vì sợ khiến Thánh Nhân chú ý.
Thánh Nhân quá thần thông quảng đại, chỉ cần phát hiện ra một chút dấu vết để lại là có thể đoán được tất cả, đến lúc đó học trò bảo bối của hắn khẳng định không gánh nổi, cơ duyên của hắn cũng khẳng định không giữ được.
Đương nhiên không thể nói với học trò như vậy, nếu không sẽ hạ thấp hình tượng của mình trong lòng học trò bảo bối.
"Đây không gọi là cẩu thả, đây gọi là vững vàng!" Hạo Thiên thượng đế cao thâm mạt trắc nói.
"Vững vàng?" Lý Trường Sinh chớp mắt.
"Không sai, vững vàng!" Giọng điệu Hạo Thiên thượng đế trở nên nặng nề, nói: "Đồ nhi, ngươi có biết không, từ xưa đến nay, trong vạn giới sinh ra vô số thiên kiêu hào kiệt, so với ngươi cũng không kém hơn bao nhiêu, mỗi người trong số bọn họ đều tài hoa xuất chúng, đều là nhân vật chính của thời đại, đã từng dẫn đầu cả một thời đại. Nhưng trong số những người này, người đi được đến sau cùng lại không có mấy ai, ngươi biết tại sao không?"
"Tại sao, sư tôn?" Lý Trường Sinh khẩn trương hỏi.
"Bởi vì bọn họ đều đã chết."
"Bọn họ đều đã chết?" Lý Trường Sinh giật nảy mình.
"Ngươi biết bọn họ chết như thế nào không?"
"Bọn họ chết như thế nào?" Lý Trường Sinh lại gấp gáp hỏi một câu.
"Bọn họ bị địch nhân giết chết!"
Lý Trường Sinh lại giật mình.
"Bị giết chết rất thê thảm, không chỉ thi cốt không toàn vẹn, mà chết rồi còn bị người ta lột da tróc thịt, nguyên thần bị đánh tan, ngay cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có, tiêu tán trong nhân thế!"
Lý Trường Sinh bị dọa đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.
Giọng điệu Hạo Thiên thượng đế chuyển sang ân cần: "Cho nên đồ nhi, tốt nhất bình thường làm chuyện gì cũng nên điệu thấp, vững vàng phát triển không sóng gió, tận lực thiện chí giúp người, không nên tùy tiện đắc tội người khác, nếu như không cẩn thận đắc tội với người ta thì lên trời xuống đất đều sẽ bị truy sát, cho tới khi triệt để chết đi, đây chính là phương pháp xử sự vi sư dạy ngươi, vững vàng!"