Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ đó về sau, Long Bảo Bảo và tiểu phượng hoàng tạm thời lăn lộn ở Thanh Bạch nhân gia.
Mỗi sáng sớm, vừa mới mở cửa hai tiểu gia hỏa và gấu trúc đã cùng tới làm công, sau một ngày mệt nhọc thì được thỏa mãn ăn một bữa mỹ thực đi về, đặc biệt vừa lòng thỏa ý.
Thanh Bạch nhân gia có thêm ba nhân viên phục vụ là manh vật.
"Các ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?" Lâm Bắc Phàm ăn đồ ăn, kết quả ngẩng đầu trông thấy ba manh vật đang mắt lom lom nhìn mình.
Gấu trúc, Long Bảo Bảo và tiểu phượng hoàng.
Bọn nó chảy nước miếng nhìn đầy bàn đồ ăn của Lâm Bắc Phàm, đặc biệt hâm mộ.
Gấu trúc giơ bảng hiệu lên: Chủ nhân xin hãy thương xót, cho ta ăn đi!
Long Bảo Bảo nãi thanh nãi khí nói: "Thần nói người gặp đều có phần, ngươi có thể cho ta ăn một miếng không?"
Tiểu phượng hoàng điềm đạm đáng yêu: "Quang Minh đại thần côn bên trên, ta đói!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, từng hớp từng hớp ăn mỹ thực, nói: "Không phải Thanh Thanh đã quy định là, trong thời gian làm việc các ngươi không thể ăn đồ ăn của khách nhân sao?"
Long Bảo Bảo nói: "Nhưng mà nếu là đồ khách nhân thưởng thì có thể ăn!"
Tiểu phượng hoàng nói: "Trên bàn ngươi có nhiều đồ ăn như vậy, một mình ngươi cũng ăn không hết, chia cho chúng ta một chút đi!"
Gấu trúc giơ thẻ bài: Chủ nhân, xin ngươu xin ngươi!
"Vậy sao..." Lâm Bắc Phàm gừa ăn đồ ăn, vừa lâm vào trầm tư.
Ba manh vật tỏa ra ánh mắt khao khát.
Lâm Bắc Phàm nhai răng rắc răng rắc, mỹ thực dần ít đi.
"A, gan long xào lăn của ta..."
"Tim long hấp của ta bị ăn..."
"Đây là chân phượng hoàng của ta..."
"Xương ức của ta, ngươi cũng không để lại..."
...
Ba đại manh vật chảy nước miếng, nhìn từng miếng từng miếng mỹ thực mình khao khát tiến vào trong miệng Lâm Bắc Phàm, đặc biệt đau lòng, đau đến mức không thể thở nổi, cảm giác giống như róc thịt bọn họ thịt vậy.
"Ta đã suy nghĩ kỹ!" Lâm Bắc Phàm thả đồ ăn xuống nghiêm túc nói.
"Thế nào?" Ba đại manh vật mong mỏi trông mong.
"Vẫn không cho các ngươi ăn!" Lâm Bắc Phàm lại cầm đồ ăn lên, ăn từng ngụm từng ngụm.
"Đừng mà!"
"Đây không phải là câu trả lời ta mong muốn!"
"Thật là tàn nhẫn!"
...
Ba manh vật kêu rên, kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trước mặt Lâm Bắc Phàm, đặc biệt đáng yêu.
Lâm Bắc Phàm nhìn vui vẻ, lại ăn nhiều thêm mấy ngụm.
"Lilith!" Lâm Bắc Phàm gọi.
"Đại nhân, có chuyện gì?" Một cánh cửa không gian mở ra, tiểu tinh linh Lilith bay tới giống như một vị công chúa.
"Đồ ăn ở đây quá nhiều, ta ăn không hết, chúng ta cùng nhau ăn có được không?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Đại nhân thật tốt!" Tiểu tinh linh cười vui vẻ.
Sau đó bay xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm, vui vẻ bắt đầu ăn với Lâm Bắc Phàm.
Gấu trúc lăn qua, tội nghiệp giơ bảng hiệu lên: Lilith, chúng ta là bạn tốt đưng không?
Long Bảo Bảo bay tới, trên khuôn mặt núc thịt đầy vẻ mặt chân thành: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp, thần nói ngươi là một nữ tử hiền lành!"
Tiểu phượng hoàng nãi thanh nãi khí nói: "Nữ nhân hiền lành đều biết chia sẻ, có thể cho chúng ta ăn không?"
Tiểu tinh linh Lilith thấy được quang mang đến từ đồng loại từ trong ánh mắt của ba tiểu manh vật.
Nàng lập tức bảo vệ mỹ thực như bao che cho con, cảnh giác nói: "Không được, đây là đại nhân cho ta, là của ta, các ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ta là tuyệt đối không cho!"
"Không!!!" Ba manh vật kêu rên.
Nhìn đám ăn hàng giành ăn, Lâm Bắc Phàm thật sung sướng.
Không lâu sau, Na Tra dẫn tiểu đồng bạn tới ăn đồ ăn, gọi một bàn mỹ thực vô cùng phong phú.
Ba tiểu manh vật lập tức vây tới, trơ mắt nhìn hắn.
"Các ngươi muốn làm gì?" Na Tra ngơ ngác.
Long Bảo Bảo nãi thanh nãi khí nói: "Quang Minh đại thần côn đã từng nói, người phải học cách chia sẻ, chia sẻ khoái hoạt! Khách nhân, ngươi gọi nhiều đồ như vậy chắc là ăn không hết đúng không? Hay là chia cho chúng ta một chút đi, ngươi xem chúng ta nhỏ như vậy, ăn không nhiều!"
Tiểu phượng hoàng kêu: "Học cách chia sẻ, Quang Minh đại thần côn sẽ phù hộ ngươi!"
"Chuyện này..." Na Tra có chút xoắn xuýt.
Bỗng nhiên có hai sủng vật xa lạ chạy tới muốn hắn chia đồ ăn, là người thì đều sẽ xoắn xuýt.
Vẫn là gấu trúc quen thuộc với Na Tra nhất, biết rõ nhược điểm của Na Tra, nàng giơ bảng hiệu lên: Na Tra, chúng ta là bạn tốt đúng không?
"Tất nhiên rồi, chúng ta là bằng hữu tốt nhất!" Na Tra gật đầu.
Gấu trúc đạt được "gian kế", hùng hồn giơ bảng hiệu lên: Là bạn tốt thì chia cho ta ăn!
"Ừm ừm..." Na Tra gật đầu, cứ có cảm giác chỗ nào không thích hợp.
Đúng lúc này, Long Bảo Bảo thông minh cơ trí hình ra, mở to đôi mắt vừa manh vừa lớn, nói: "Hóa ra ngươi tên là Na Tra nha, tên thật dễ nghe! Na Tra, ta có thể làm bằng hữu của ngươi không?"
Na Tra bị một đòn đánh cho ngớ người, xoa gáy cười ngây ngốc cười: "Được, Na Tra ta thích nhất là kết giao bằng hữu!"
Lần này Long Bảo Bảo đã bắt được kênh, nghiêm trang nói: "Thần nói là bằng hữu thì nên mời khách! Na Tra, bây giờ chúng ta là bạn tốt, ngươi có phải nên mời ta ăn cái gì không?"
"Nói rất đúng, là bằng hữu thì nên mời khách, hôm nay ta mời ngươi ăn cơm! Cứ tùy ý gọi, không cần khách khí!" Na Tra bị lung lay đến chóng mặt, hết sức rộng rãi nói.
Tiểu phượng hoàng cũng vô cùng thông minh, nàng bay tới, đậu trên đầu Long Bảo Bảo, mười phần khả ái nói: "Đây là mụ mụ ta, ngươi làm bạn tốt với mụ mụ ra, có phải cũng nên mời tiểu chất nữ ta đây ăn cơm không?"
"Nên, rất nên!" Na Tra gật đầu.
"Ta muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon..." Dựa vào ưu thế của thân phận tiểu chất nữ, tiểu phượng hoàng lại đặt ra thêm một điều kiện.
"Tùy ý gọi, tùy tiện ăn!" Na Tra lớn tiếng nói.
"Nhưng khẩu vị của ta có chút lớn..."
"Na Tra ta còn có thể để cho bằng hữu đói bụng hay sao?" Na Tra có chút không vui, vô cùng ngạo kiều nói: "Các ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm xem, trên khắp thế giới linh khí khôi phục, có ai không biết Na Tra ta thích nhất kết giao bằng hữu, đối xử với bằng hữu tốt nhất không? Chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ tuyệt đối không để các bằng hữu của ta phải đói!"
"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!" Ba manh vật kích động.
Đây là một con dê béo lớn, nhất định phải nắm chặt, không cho hắn chạy.
Lúc này, Bạch Thanh Thanh khí thế hùng hổ đi ra: "Các ngươi còn ở đây lề mề cái gì, còn không mau đi làm việc cho ta? Nói cho các ngươi biết, không làm xong việc thì một miếng cơm cũng không thể ăn! Dù là đồ người khác cho cũng không thể ăn!"
Ba manh vật bi thảm kêu to: "Đừng mà!"