Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiên Đình, Lăng Tiêu bảo điện.
Hạo Thiên thượng đế nhận được tin tức truyền về từ Linh sơn thì vô cùng tức giận: "Một Linh sơn nho nhỏ thế mà dám không nể mặt Thiên Đế ta, thật to gan! Hừ!"
Hắn là người thống trị cao nhất trên danh nghĩa của thế giới Hồng Hoang, Thánh Nhân không xuất hiện thì hắn chính là tồn tại chí cao vô thượng, khúm núm trước mặt Thánh Nhân thì cũng thôi đi, bây giờ ngay một Linh sơn nho nhỏ nà cũng không để hắn vào mắt, làm hắn tức giận không chịu nổi.
Nhưng vừa nghĩ tới hai vị Thánh Nhân đứng sau, hắn lại không thể không nén cơn tức này lại.
Tuy Đạo Tổ đã hạ lệnh nghiêm cấm Thánh Nhân hạ giới, nhưng Thánh Nhân muốn gây khó dễ cho hắn vẫn vô cùng dễ dàng, thậm chí có thể lén lút tính kế ngươi mà ngươi không hề hay biết, muốn mắng bọn họ lại bị bọn họ cảm nhận được, đặc biệt biệt khuất.
"Thôi, ta lấy được cơ duyên của thế giới linh khí khôi phục xong sẽ tính sổ với các ngươi!"
Hạo Thiên thượng đế phái mấy thiên binh thiên tướng đi truyền lại ý chỉ cho mấy vị long vương, sau đó tiếp tục chú ý thế giới linh khí khôi phục.
Sau khi Long vương tiếp được ý chỉ, biết không thể làm được gì cũng chỉ có thể nhịn.
Một bên khác, bất hủ tiên vương An Lan Lâm Bắc Phàm vẫn đang chờ Long tộc tới trả thù.
Các cường giả Hồng Hoang khác cũng đang quan sát, đợi Long tộc trả thù.
Kết quả thật lâu sau vẫn không có nửa điểm động tĩnh, ngược lại Long tộc co đầu rụt cổ trở về, rõ ràng là thái độ muốn êm chuyện cho qua.
Cảnh tượng này làm mọi người chấn kinh.
"Long tộc đây là nhận thua sao? Mới đánh một trận đã nhận thua, cũng quá nhanh rồi?"
"Đúng vậy, ta còn muốn xem thực lực Long tộc ra sao, kết quả bây giờ chẳng thấy được thứ gì, thật khiến cho người ta thất vọng!"
"Chẳng lẽ kẻ tự xưng là bất hủ vương An Lan thật sự khủng bố tới vậy?"
"An Lan nhiều nhất cũng chỉ là Kim Tiên, đằng sau chuyện này nhất định có ẩn tính, hắn nói hắn đến từ Linh sơn, không biết là thật hay giả? Nếu là thật thì Long tộc nhận thua cũng chẳng có gì lạ!"
"Long tộc cũng chỉ đến thế, ta xem trọng hắn!"
...
Lúc này, có kẻ tin tức linh thông nói: "Trong này có điều kỳ lạ, Long tộc không phải muốn nhận thua mà là không thể không nhận thua!"
"Xin chỉ giáo? Chẳng lẽ ngươi biết bí ẩn trong đó?"
Kẻ tin tức linh thông kia nói: "Quả thực biết rõ một hai, nghe nói sau khi liên quân tứ hải đại bại, tứ hải long vương vô cùng tức giận, đã từng tới Thiên Đình cầu Thiên Đế đứng ra làm chủ, Thiên Đế phái người tới Linh sơn chứng thực thân phận của An Lan, kết quả biết được hắn thật sự là người của Linh sơn, hơn nữa còn là nhân sĩ quan trọng của Linh sơn. Linh sơn thanh thế lớn, sau lưng còn có hai vị Thánh Nhân, cho nên chuyện này không giải quyết được gì."
"Hóa ra là như vậy, khó trách Long tộc nhận thua!"
"Có vẻ thể diện Long tộc mất hết rồi!"
"Thiên Đế còn không thể, Long tộc có thể làm gì?"
...
Mọi người lắc lắc đầu, mâu thuẫn giữa Thiên Đình và Linh sơn đã không còn là bí mật từ lâu.
Mặc dù Thiên Đình là thế lực thống lĩnh tối cao của thế giới Hồng Hoang trên danh nghĩa, nhưng nếu xét về thực lực, vẫn là Linh sơn mạnh hơn, đằng sau có hai vị Thánh Nhân làm chỗ dựa, Linh sơn nói muốn bảo ai thì Thiên Đình cũng phải nhường bước.
Lâm Bắc Phàm trốn trong đám người nghe thấy tin này bèn lắc lắc đầu: "Long tộc quả nhiên đã sa sút!"
Dù là chủng tộc gì cũng khó có khả năng thịnh dài suy lâu, tam tộc khai thiên long phượng kỳ lân, Yêu tộc và Vu tộc, đều đã từng là nhân vật chính trong thiên địa một thời đại, nhưng cuối cùng đều sa sút.
Dù hiện tại Nhân tộc cường thịnh, song cũng bị biến thành quân cờ tranh đoạt khí vận của các đại giáo phái.
Điều này nói rõ một đạo lý không đổi của thiên cổ.
"Chỉ có thực lực bản thân là vĩnh hằng, người phải tự cường!" Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm nói.
Trong lúc nghe lén người khác nói chuyện, Lâm Bắc Phàm đồng thời còn lấy được một tin tức mấu chốt, Linh sơn chứng thực An Lan là người của bọn họ.
"An Lan không chết, quả nhiên là lão lừa trọc kia đứng sau lưng giở trò quỷ."
Trước đó Lâm Bắc Phàm mới có dự cảm, hiện tại đã xác nhận.
"Không hố chết các ngươi, tên Lâm Bắc Phàm của ta sẽ đọc ngược!"
Thế là có Linh sơn làm "chỗ dựa", Lâm Bắc Phàm càng thêm ngông cuồng, ngồi trên chiến xa kim sắc do cửu long kéo, ngày đi ngàn ức dặm, diễu võ giương oai trên tứ hải, sau đó phách lối rời đi trong ánh mắt phẫn nộ của Long tộc.
Ngay sau đó, Lâm Bắc Phàm gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu, một đường cực độ phách lối cũng cực độ sảng khoái.
Đi tới Bất Tử hỏa sơn, ở đó có một gốc Ngô Đồng thụ khổng lồ, bên trên là mấy chục phượng hoàng đang hùng cứ, đây chính là phượng hoàng còn sống sót từ thời thượng cổ, bọn họ phát ra âm thanh réo rắt cảnh cáo.
An Lan (Lâm Bắc Phàm) ra khỏi chiến xa, đứng chắp tay, hết sức hài lòng nói: "Cây này thật cao lớn cứng rắn, được phượng hoàng chi hỏa thiêu đốt, hào quang rực rỡ, khí tượng phi phàm, có thể dùng để chế tạo chiến xa mới!"
"Đây là cây của chúng ta, không cho phép ngươi đoạt!"
"Ngươi là cường đạo, muốn cướp nhà của chúng ta, không thể tha thứ!"
"Muốn cướp đoạt Ngô Đồng thụ trước tiên phải bước qua xác chúng ta!"
...
Phượng Hoàng biến thân trở thành tuấn nam tịnh nữ, căm tức nhìn Lâm Bắc Phàm...
An Lan (Lâm Bắc Phàm) lắc lắc đầu: "Một đám chim sẻ nhỏ không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu! Ta cho phép các ngươi đậu trên cây của ta nhiều năm như vậy đã là châm chước lắm rồi! Bây giờ rút đi, bản vương sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Phượng hoàng càng thêm tức giận.
"Đây là cây của chúng ta, lúc nào biến thành của ngươi?"
"Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý! Đồ vô lại!"
"Ta muốn giết ngươi!"
...
An Lan (Lâm Bắc Phàm) không thèm để ý, hóa thành cự nhân nhổ tận gốc Ngô Đồng thụ, sau đó nhẹ nhàng vung lên, đánh tất cả phượng hoàng xông tới công kích bất tỉnh.
Ngay sau đó, Lâm Bắc Phàm liền chế Ngô Đồng thụ khổng lồ thành một chiếc chiến xa.
Chiếc chiến xa này không lóng lánh kim quang như chiếc cũ, nhưng trông càng thêm xa hoa nội liễm, càng thêm chói mắt, là chiến xa đỉnh nhất trong các chiến xa, tượng trưng cho thân phận.
Dù sao, trên đời này có bao nhiêu Ngô Đồng thụ? Người dám dùng Ngô Đồng thụ chế tạo thành chiến xa lại có bao nhiêu người?
Hành động này là trực tiếp kết thù với phượng hoàng, dù là Đại La Kim Tiên cũng không dám làm như thế.
"Chiến xa thế này mới xứng với thân phận của An Lan ta!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm khống chế chiến xa được tạo thành từ Ngô Đồng thụ tiếp tục tiến lên, chạy về một phương hướng, phương hướng kia chính là nơi kỳ lân cư trú.
Lúc này đám phượng hoàng đã tỉnh lại báo cáo chuyện này lên Lăng Tiêu bảo điện trên Thiên Đình.
"Thiên Đế, ngươi phải làm chủ cho chúng ta!"
"Nhà chúng ta bị người khác đoạt mất, không có chỗ ở!"
...
"Người nào đang ở bên ngoài lớn tiếng ầm ĩ?" Hạo Thiên thượng đế mở mắt, chỉ thấy mấy chục phượng hoàng bay vào, sắc mặt cực độ đau khổ, giọng nói như tiếng đỗ quyên hót.