Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó còn xuất hiện rất nhiều dị tượng khác.
Ví dụ như một nam tử cao lớn uy mãnh tay cầm cổ kiếm dẫn dắt Nhân tộc đánh bại một đại bộ lạc khác, thống nhất tộc đàn nhân loại, đóng đô ở Trung Nguyên.
Có một vị nam tử mắt đồng tứ mục phát minh ra văn tự, ghi lại lịch sử Nhân tộc.
Còn có một vị nam tử ngăn chặn hồng thủy tràn lan.
...
Kèm theo những dị tượng này còn có âm thanh mờ ảo giống như truyền đến từ thời viễn cổ, mang theo khí tức của năm tháng.
Thanh âm bi thương lại phóng khoáng, giống như đại đạo ca, khiến cho người ta loáng thoáng đau lòng.
Cự sơn đứt gãy kia là sống lưng thiên địa,
Bùn đất khô cứng kia là huyết tương đại địa,
Thi cốt chất cao như núi kia là nỗi bi thương của tổ tiên.
Trăm ngàn năm sau, cầm sắt hòa minh, sáo trúc du dương, tán tụng Chí Thánh đại đạo vĩnh xương.
Còn có ai nhớ Toại Nhân thị thắp sáng con đường trước mặt Nhân tộc.
Có thể nào quên Thần Nông nếm bách thảo, chôn xương tha hương.
...
Cho đến khi dị tượng kết thúc, tiếng ca chấm dứt, mọi người mới hồi phục tinh thần.
Có người run rẩy nói: "Đây là Nhân tộc cổ sử! Nhân tộc cổ sử sắp xuất thế!"
Thật ra mọi người đều đã đoán được, trong lòng phức tạp không yên, cũng có cảm giác sứ mệnh, nhất là vào lúc Nhân tộc của hai thế giới mới liên hợp lại, đánh bại liên minh các tộc đàn khác, bọn họ cảm nhận được một ẩn ý đặc biệt, giống như là trời cao cố ý sắp xếp.
Đây tuyệt đối là cố ý sắp xếp, nhưng cũng không phải do trời cao sắp xếp, mà là do người sắp xếp.
Lâm Bắc Phàm cũng không ngờ người sử dụng hệ thống não động Chu Dịch lại làm ra chuyện này, nếu không phải hắn kịp thời che lấp thiên cơ, có khả năng đã bị các Thánh Nhân nhìn thấu rồi.
"Gia hỏa này thật biết góp vui, đúng là không biết không sợ, Nữ Oa nương nương đang ở đây mà lại dám não động ra Nữ Oa!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nếu không phải hắn xuất thủ, có khả năng tên kia đã kết nhân quả với Nữ Oa nương nương rồi.
Lúc này, giọng nói Nữ Oa nương nương truyền đến: "Lâm Bắc Phàm, ngươi có biết dị tượng trên trời là có chuyện gì xảy ra không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: "Không biết!"
Nữ Oa nương nương lại nói: "Ngươi là thế giới cộng chủ, tại sao lại không biết?"
Lâm Bắc Phàm ủy khuất nói: "Cộng chủ cũng không phải toàn trí toàn năng, các ngươi là Thánh Nhân mà còn không biết, sao mà ta biết được?"
"Nói cũng có lý!" Không lâu sau, giọng nói có chút vui vẻ của Nữ Oa nương nương truyền đến: "Lâm Bắc Phàm, ta lại đào bảo thêm một đống hàng, ngươi mau đưa tới cho ta!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Trong một tháng tiếp theo, dị tượng trên trời xuất hiện càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Cả bài ca dao nghe vào khiến cho lòng người thấy bi thương kia cũng thường xuyên vang lên.
Mỗi lần nó cất lên đều khiến người ta rơi lệ một lần.
Cuối cùng qua một tuần nữa, dị tượng trên trời hội tụ thành chín đạo kinh, nện thật mạnh lên một sơn mạch khổng lồ, để lộ ra một cung điện cổ to lớn.
"Nhân tộc cổ sử... Xuất thế!"
"Trong đó khẳng định ẩn chứa bảo bối quan trọng của Nhân tộc, nhanh đi xem!"
"Chẳng lẽ đây là do trời cao sắp đặt?"
...
Tất cả mọi người đều chạy về phía cung điện.
Tây Thiên linh sơn.
Bất Tử thiên hoàng bẩm báo với Tiếp Dẫn thánh nhân: "Phật mẫu, Nhân tộc trọng bảo xuất thế, chúng ta có đi tranh đoạt không?"
Tiếp Dẫn thánh nhân mở mắt, nói: "A di đà phật, đây là Nhân tộc trọng bảo, chỉ có nằm trong tay Nhân tộc mới có thể phát huy ra uy lực, vô duyên với phật ta, có tranh cũng vô dụng, mặc kệ bọn họ!"
"Rõ, phật mẫu!" Bất Tử thiên hoàng không cam tâm gật đầu.
Các Thánh Nhân khác cũng không phái người đi tranh đoạt.
Nguyên do thứ nhất chính như Tiếp Dẫn thánh nhân nói, đây là Nhân tộc trọng bảo, chỉ có nằm trong tay Nhân tộc mới có thể phát huy ra uy lực, bọn họ có lấy được cũng không ích gì. Thứ hai, cộng chủ Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ không để bọn họ cướp đi bảo vật này, cần gì phí công.
Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của bọn họ chính là lĩnh hội được bí mật của thế giới linh khí khôi phục, những thứ khác đều không muốn quan tâm.
Phong Thần chi thành.
Các nhân vật thần thoại Sở bá vương Hạng Vũ, võ thánh Quan Vũ, thần cơ diệu toán Gia Cát Lượng, siêu cấp xui xẻo Thân Công Báo thúc giục: "Dịch Nhi, đi mau! Lại muộn nữa là dị bảo sẽ không có phần cho chúng ta!"
"Được, ta đến đây!" Người sở hữu hệ thống não động Chu Dịch buông văn án trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười ôn hòa đi ra, thoạt nhìn ôn văn nhĩ nhã.
Giống như rửa sạch duyên hoa, phản phác quy chân.
Mấy vị sư phụ nhỏ giọng thảo luận.
"Luôn cảm thấy dường như Dịch Nhi của chúng ta đã đổi khác!"
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hắn đã thay đổi, hình như trở nên trưởng thành chững chạc hơn!"
"Ta cũng có cảm giác này! Dịch Nhi trưởng thành rồi!"
"Tại sao hắn bỗng nhiên thay đổi lớn như vậy?"
"Từ khi trở về sau trận vũ trụ đại chiến kéo dài ba năm kia thì biến thành như vậy!"
...
Lúc này, Chu Dịch cuối cùng đã đi tới trước mặt các vị sư phụ, nụ cười ôn nhuận như ngọc: "Sư phụ, chúng ta đi thôi!"
Trong phút chốc, mấy vị sư phụ đều nhìn đến ngơ ngác.
"A... Được... Chúng ta đi ngay bây giờ!"
Sau đó mấy người bọn họ nhanh chóng đi tới cung điện.
Tòa cung điện này không tráng lệ, không tinh xảo, ngược lại hết sức cổ điển, thoạt nhìn giống như được xây lên bằng đá, vừa đen thui vừa xám xịt, như mới đào ra khỏi mặt đất.
Nhưng tòa cung điện này lại gây cho người ta một loại cảm giác cổ điển dày nặng lịch sử và tang thương, bên trên toàn là dấu vết tháng năm.
Bên trong cung điện treo một cái bảng hiệu to lớn, trên viết ba chữ "Nhân Hoàng điện".
Ba chữ này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại bất phàm.
Rất nhiều người tới đây đều dừng chân quan sát ba chữ này trước, sau đó mới đi vào.
Nhìn tòa cung điện bản thân não động ra, sắc mặt người sở hữu hệ thống não động Chu Dịch hết sức bình tĩnh, trong lòng không có một chút rung động nào, có thể dùng cụm từ không buồn không vui để hình dung.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định đã vô cùng mừng rỡ, dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm lại cuồng hỉ.
Nhưng lần này hắn thật sự rất bình tĩnh.
Ba năm trước, hắn nhận được rất nhiều cơ duyên, gia nhập vào trong đại quân thảo phạt các chủng tộc vũ trụ khác.
Trong ba năm chiến đấu này, hắn nhòn thấy vô số anh hùng hào kiệt bên trong tộc đàn nhân loại, vì bảo hộ tộc đàn, bọn họ dứt khoát hy sinh bản thân, hắn nhìn thấy vô số tiền bối nhân tộc, vì sự phát triển của tộc đàn mà vượt mọi chông gai, gánh vác trọng trách tiến lên, nhìn thấy vô số nhân tộc chết đi, dù đã chết vẫn hóa thành anh linh che chở cho tộc đàn...
Giờ khắc này, hắn cảm động sâu sắc, nhiệt huyết trong lòng tuôn trào.
Hắn cảm thấy mình nên làm gì đó, thế là bèn não động ra cung điện liên quan tới Nhân tộc này.
Không phải vì bản thân, mà là vì Nhân tộc.